1.
Có ai tỏ lòng hiếu thảo như thế này không?
Cà vạt lỏng lẻo đeo trên cổ, Triệu Phúc kéo cổ áo sơ mi của tôi, nhẹ nhàng dùng lực, bật tung nút áo từng cái một.
Chiếc áo sơ mi hơn 30.000 tệ thế là hỏng hẳn.
Cuối cùng Triệu Phúc cũng chịu buông tha cho môi tôi, hôn dọc từ cằm xuống dưới.
Tôi dựa vào tường, tay đặt sau gáy Triệu Phúc, chiều theo việc cậu ấy gặm và cọ người trên người tôi không khác gì chó con.
Năm năm không gặp, tôi cũng rất nhớ cậu ấy.
Triệu Phúc cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ tôi.
Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Không có."
Nhìn ánh đèn vàng vọt nơi cửa ra vào, tôi hỏi thờ ơ: "Còn cậu? Đã tìm người khác rồi sao?"
"Đương nhiên rồi." Hơi thở dính dính của Triệu Phúc phả bên tai, chế nhạo tôi: "Chú tưởng tôi sẽ đợi chú mãi sao?"
Hơi nóng trong không khí đột ngột tan biến, chỗ Triệu Phúc vừa hôn còn âm ỉ đau nhói.
Nụ hôn của cậu ấy hôn quá mạnh, thật sự chẳng thể gọi là dịu dàng.
Triệu Phúc ngậm lấy yết hầu tôi, nhẹ cắn, như cố tình trả đũa: "Tôi quen rất nhiều người, người nào cũng giỏi hơn chú, trẻ hơn chú, đẹp hơn chú, ngoan hơn chú, hiểu chuyện hơn chú..."
Phải nói rằng Triệu Phúc rất biết cách khiến tôi tức điên.
Năm năm qua, tin đồn tình ái của người này chưa bao giờ dứt.
Dẫu tôi có ở bên kia đại dương vẫn rõ như lòng bàn tay.
Tôi hỏi cậu, chỉ muốn nghe một câu: những chuyện đó đều là giả.
Cậu ấy chỉ cần nói một câu thôi tôi cũng tin.
Tôi túm tóc Triệu Phúc, bắt cậu ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu ấy, khẽ nói: "Triệu Phúc, đừng nói nhảm nữa."
Tôi sẽ thật sự tin đấy.
Sẽ buồn, sẽ gh/en.
"Thật." Triệu Phúc nhếch môi: "Tống Nguyện, chính chú bỏ rơi tôi trước, sau này tôi có quen ai, quen bao nhiêu người, đều không liên quan đến chú."
"Không liên quan đến tôi?"
Tôi bật cười vì tức.
Nói câu này xong, tay Triệu Phúc đã sờ vào khóa thắt lưng của tôi rồi.
Suýt nữa lột sạch quần áo tôi, thế mà bảo không liên quan?
Tôi giữ tay cậu ấy, cười lạnh: "Đã có nhiều tình nhân thế, người nào cũng giỏi hơn tôi, sao còn hùng hục chạy đến tìm tôi làm gì?"
Tối nay gặp Triệu Phúc hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Chế tác Hồ tổ chức tiệc, nói phim mời được ngôi sao lớn.
Tôi không ngờ ngôi sao lớn đó chính là Triệu Phúc.
Cả tối, Triệu Phúc đều tỏ vẻ chán chường, giả vờ không quen tôi.
Ấy vậy mà tan tiệc, lại lặng lẽ theo chân tôi về nhà.
Lúc tôi mở cửa, cậu ấy chen vào cửa ra vào, đè tôi vào tường tỏ "lòng hiếu thảo".
Vừa hôn vừa gặm, như chó thấy xương vậy.
"Không được tìm chú à?" Triệu Phúc ngoan ngoãn để tôi giữ, thái độ bất cần: "Hay là, chú muốn tôi đi tìm người khác?"
Ánh mắt nhìn thẳng, tựa như đang đánh cược :
"Vậy thì chú cứ đẩy tôi ra đi, Tống Nguyện, chỉ cần chú đẩy tôi ra, tôi lập tức đi ngay. Sau này, sẽ không tìm chú nữa."
Tôi nín thở, tim đột ngột thắt lại.
Sau này không tìm nữa là thế nào?
Ý tôi có phải bắt cậu ấy nói như này đâu?
2.
Chỉ muốn nghe cậu ấy nói một câu ngọt ngào thôi, sao lại khó khăn đến thế?
Một luồng khí uất ức nghẹn lại trong ngực, tôi đấm mạnh vào bụng dưới của cậu ấy.
Triệu Phúc đau đến hơi khom người, tôi lại túm tóc cậu ấy kéo vào hôn.
Hôn xong, quàng cà vạt vào cổ cậu ấy, dắt cậu ấy vào thẳng phòng ngủ.
"Được rồi, con trai. Hiếu kính bố đi, nếu ngày mai bố còn bước xuống giường được, coi như lòng hiếu thảo chưa đủ."
Triệu Phúc ngơ ngác để tôi dắt đi vài bước, chửi bới:
"Tống Nguyện, chú đang dắt chó à?!"
Cậu ấy giật mạnh cà vạt kéo tôi vào lòng, vác lên vai bước vào phòng ngủ.
Vỗ một cái vào mông tôi: "Lát nữa đừng có khóc đấy."
Lại nói thêm:
"Có khóc cũng không dừng."
Triệu Phúc thất hứa, tôi còn chưa kịp khóc thì cậu ấy đã bỏ đi rồi.
Điện thoại reo liên tục.
Lúc đầu Triệu Phúc không thèm để ý, bực mình vì tiếng ồn, cậu ấy cầm lên liếc nhìn rồi thở hổn hển bắt máy.
Nghe điện thoại cũng không ngăn cậu ấy tỏ lòng hiếu thảo, một tay cầm điện thoại, tay kia bịt chặt miệng tôi.
Vẻ mặt độc ác, cố tình muốn nhìn tôi bẽ mặt.
Tôi vốn trơ trẽn quen rồi, chỉ thấy kích thích. Khi thoáng nghe thấy giọng phụ nữ lo lắng bên kia đầu dây, còn liếm vào lòng bàn tay cậu ấy.
Đúng như mong muốn cảm nhận Triệu Phúc toàn thân cứng đờ, cậu ấy hít một hơi sâu mới khàn giọng trả lời người bên kia: "Tôi nghe."
Chờ một lát, lại nói: "Đến ngay, đợi đấy."
Cúp máy, đẩy tôi ra, rút lui.
Không khí trong phòng lập tức lạnh toát.
Tôi nằm trên giường nhìn Triệu Phúc mặc quần áo.
Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhất
Cậu ấy đeo lại đeo đồng hồ, chỉnh trang gọn gàng, lạnh lùng nói: "Tôi say rồi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi."
Bàn tay thon dài cài nút áo cuối cùng, chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa lấp lánh ánh sáng lạnh, chói mắt tôi.
Ngay lúc nãy, nó đã vô số lần lướt qua cơ thể tôi.
Lạnh lẽo, cứng rắn.
Triệu Phúc không thích đeo trang sức, ngoại trừ công việc yêu cầu, trên người thường sạch sẽ.
Nhưng chiếc nhẫn này..
Cậu ấy cởi hết quần áo rồi, vẫn không chịu tháo ra.
Thậm chí còn vô ý tránh né, không cho tôi chạm vào chiếc nhẫn đó.
"Sao? Sướng xong rồi không nhận nữa à?" Tôi mệt mỏi nằm dài trên giường, chẳng buồn để ý chiếc nhẫn chướng mắt kia:
"Lúc nãy thằng ranh nào ôm lấy tôi khóc lóc đòi hiếu kính hả?"
"Tống Nguyện, nói thế chẳng hay ho gì." Triệu Phúc cúi mắt, cười chế nhạo: "Chẳng lẽ chú còn mong tôi chịu trách nhiệm sao?"
Tôi nhướng mày: "Không được à?"
Triệu Phúc sắc mặt lạnh băng, cự tuyệt thẳng thừng:
"Không được."
Cầm áo khoác quay lưng:
"Tống Nguyện, tôi đã lớn rồi, đã không còn là con chó muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi của chú nữa."
Ồ, thế thì đáng tiếc thật.
3.
Cửa đóng sầm, Triệu Phúc rời đi dứt khoát và vô tình.
Hai cổ tay tôi vẫn bị cậu ấy dùng cà vạt trói chặt, cũng chẳng thèm cởi cho.
Đồ khốn.
Lần sau cũng trói tên đó lại, trói cả tay lẫn chân, bắt quỳ xuống trước mặt tôi mới được.
Hai tiếng sau, Triệu Phúc ầm ầm lên tin hot.
[Triệu Phúc hẹn hò đêm với ảnh hậu Hứa Du.]
Tôi phóng to ảnh nhìn kỹ, Triệu Phúc đang che chắn cho một phụ nữ nhỏ nhắn bước ra khách sạn.
Lạ thật, đây là lần đầu tiên Triệu Phúc bỏ mặc tôi, vội vã đi gặp người khác.
Tôi nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay, cùng cảnh tượng bừa bộn trên giường.
Cảm thấy mình như miếng giẻ rách bị người ta khinh rẻ.
Bị vứt bỏ thảm hại thế này cũng là lần đầu.
Trước kia, dù khuya hay mệt mỏi thế nào, Triệu Phúc đều ôm tôi đi tắm rửa, thay ga trải giường sạch sẽ rồi ôm tôi ngủ.
Triệu Phúc ngày ấy, người chỉ có mỗi tôi trong lòng, đã bị tôi đánh mất rồi.
Thật khó tin, tình yêu của Triệu Phúc cũng có thể bị cướp mất sao?
Điều này khiến tôi trông thật ngu ngốc.
Sao lại tin lời cậu ấy nói "không thể thiếu chú" chứ?
Sao lại tin cậu ấy, dám an tâm rời xa cậu ấy suốt năm năm.
Sự nghiệp Triệu Phúc đang lên, lúc này dính tin đồn ầm ĩ với Hứa Du chẳng phải chuyện hay.
Quan h/ệ giữa Triệu Phúc và Hứa Du vốn luôn mập mờ không rõ.
Triệu Phúc trẻ tuổi đã đoạt ảnh đế, đương nhiên không chỉ nhờ năng lực và vận may.
Hứa Du giúp cậu ấy rất nhiều, cho nguồn lực, quan h/ệ.
Có thể nói cậu ấy được Hứa Du nâng đỡ lên ngôi vị ảnh đế.
Tin đồn "Triệu Phúc là trai bao của Hứa Du" đã lan truyền gần ba năm.
Đúng lúc này, vụ "đi đêm cùng Hứa Du" ập xuống, bị các trang tin thổi phồng thậm chí phân tích rằng họ đã bí mật kết hôn.
Tôi lướt weibo cả buổi sáng, bấm máy nội bộ bảo thư ký Trần dẫn đội PR dìm tin hot này xuống.
Đội PR còn chưa bàn ra kế sách, phía Triệu Phúc đã có động thái.
Một tiếng sau, từ khóa tin hot đổi từ "Triệu Phúc Hứa Du" thành "Ba nuôi của Triệu Phúc".
Mở video xem, thấy Triệu Phúc bị đám phóng viên vây lại, một micro chĩa ra:
"Xin hỏi tại sao anh chọn đóng phim rác "Vô Nhai" dạng này? Anh là người đồng tính? Anh nghĩ sao về đồng tính?"
Triệu Phúc nhìn vào ống kính, nở nụ cười rạng rỡ, chỉ trả lời câu đầu tiên.
"Vì nhà đầu tư là ba nuôi tôi."
Bình luận hot: [Là ba nuôi kiểu đứng đắn sao?]
Tôi xoa bóp vùng thắt lưng đau nhức, nghĩ thầm: chắc là không đứng đắn lắm đâu.
Nheo mắt nhìn Triệu Phúc trên màn hình, tôi gọi điện bảo thư ký Trần không cần lo nữa.
Cần gì tôi phải bận tâm chứ.
Triệu Phúc đẩy tôi ra đánh lạc hướng, che đạn cho Hứa Du, đánh vào tim gan tôi đau nhói.
Thằng nhãi ranh.
Không coi tôi ra gì cả.
Triệu Phúc đăng bức ảnh chụp chung với tôi, kèm chú thích:
"Ba nuôi thật đấy."
Tôi mở tấm ảnh ra, nhìn rất lâu.
Trong ảnh, Triệu Phúc mười hai, tôi mười chín.
4.
Lúc đó, cậu ấy còn mặc đồng phục học sinh, bày mặt hầm hầm, còn tôi mặc chiếc sơ mi không vừa người, nở nụ cười gượng gạo.
Do tôi quên mất buổi họp phụ huynh của cậu ấy, vội vàng hối hả mà vẫn tới trễ.
Lúc ấy Triệu Cao Dụ bận, không rảnh quản Triệu Phúc, tôi bị ép làm "cha đẻ" thay anh ấy không ít lần.
Mang khuôn mặt mười chín tuổi, xạo ke rằng mình hai mươi chín.
Về sau, ngay cả giáo viên cũng công nhận tôi là bố của Triệu Phúc.
Triệu Cao Dụ là anh em kết nghĩa của tôi.
Mười bảy tuổi tôi bỏ học theo anh ấy lang thang ngoài phố, sau cùng làm ăn chung, cùng mở công ty.
Năm thứ ba thành lập công ty, Triệu Cao Dụ ch*t vì tai nạn xe.
Trước lúc ch*t, anh ấy nắm chặt tay tôi, nói: "A Tống à, Triệu Phúc giao cho cậu rồi."
Năm đó, tôi hai mươi hai, Triệu Phúc mười lăm.
Triệu Phúc là kết quả phong lưu thời trẻ của Triệu Cao Dụ, ngay cả mẹ là ai cũng không rõ.
Tôi nhờ người làm thủ tục nhận nuôi, bảo với Triệu Phúc: "Từ nay về sau tôi là cha của cậu."
Bóp mặt nó cười: "Thằng nhãi ranh, gọi tôi tiếng “ba” nghe thử xem."
Triệu Phúc phẩy tay tôi ra, nói: "Trẻ con."
Về sau, Triệu Phúc cũng từng gọi tôi là “ba".
Chỉ có điều thời điểm và địa điểm đều không đúng lắm.
Lúc mê muội tình dục, xoa eo tôi, đột ngột buông câu: "Ba, sướng không?"
Tôi suýt nữa đá cậu ấy xuống giường.
Khi nhận nuôi Triệu Phúc, tôi thực sự chỉ muốn nuôi một cậu con trai.
Ba năm đầu, vừa điều hành công ty vừa nuôi Triệu Phúc, bận đến mức chân không chạm đất.
Năm Triệu Phúc mười tám tuổi, công ty ổn định, tôi mới rảnh rang.
Lúc đó tôi còn trẻ, nhu cầu cũng lớn.
Rảnh rỗi bắt đầu nghĩ đến chuyện ấy.
Tham gia tiệc rượu, gặp chàng trai nào ưa nhìn cũng muốn thử.
Có lần say khướt về nhà, Triệu Phúc đỡ tôi vào phòng, tôi mê man ôm người ta hôn một cái, gọi: "Tiểu Hà."
Ánh mắt Triệu Phúc lạnh ngắt, bóp mặt tôi hỏi: "Chú Tống, Tiểu Hà là ai?"
Tôi hoàn toàn không phân biệt được ai với ai, cũng chẳng nghe vào lời nào, tự nói: "Sao còn mặc đồ? Cởi ra đi."
Nói xong là lăn ra ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy, môi khô khốc, lưỡi đau nhức, lúc vệ sinh nhìn thấy người trong gương, hít một hơi lạnh.
Ch*t tiệt, sao nhiều vết đỏ thế này?
Cổ, ngực, bụng dưới, lan xuống...
Kéo quần ngủ ra xem.
Thật đúng là chỗ nào cũng không buông tha.
5.
Tôi vẫn tưởng là mình lơ mơ ngủ nhầm với Tiểu Hà ở hội quán.
Nghĩ thằng đó cũng dữ thật, cắn để lại nhiều vết thế này, lần sau không tìm cậu ta nữa.
Lại thấy hơi ngứa ngáy, cảm giác lần đầu thật nhạt nhẽo. Cũng chẳng biết Tiểu Hà có sạch sẽ không.
Lúc ăn sáng, mắt Triệu Phúc đỏ hoe hỏi tôi có định kiếm thím cho cậu ấy không.
Còn hỏi tôi, nếu cưới vợ rồi có bỏ cậu ấy mà đi không.
Tôi tưởng con trẻ thiếu tình thương, không an toàn, vội vỗ về:
"Chú sẽ không cưới vợ đâu."
Triệu Phúc mắt ươn ướt cười:
"Chú Tống, nói là phải giữ lời đấy."
Từ lần đó, cứ đứng 8 giờ tối là Triệu Phúc gọi điện bắt tôi về nhà. Nếu tôi không về, cậu ấy sẽ tìm đến nơi, đứng trước cửa đợi, tôi tiếp khách đến khi nào thì cậu ấy đợi đến khi ấy.
Bao lần say rượu, đều là Triệu Phúc cõng tôi về dọn dẹp.
Có một lần giả say trốn rượu, mệt quá để mặc Triệu Phúc cõng về, bị đặt lên giường là định ngủ ngay.
Sắp ngủ thiếp đi, bờ môi cảm nhận sự mềm mại ấm áp.
Tôi bừng tỉnh ngay, lòng lạnh giá, chân tay cứng đờ không nhúc nhích, đến khi Triệu Phúc bắt đầu cởi quần tôi, mới ghì lấy cậu ấy, nói:
"Triệu Phúc, cậu làm gì vậy?"
Tối hôm đó là lần đầu tôi nổi giận với Triệu Phúc, ném gạt tàn vào đầu cậu ấy, chỉ thẳng mặt hét:
"Mẹ kiếp, nói lại thử xem!"
Máu chảy vào mắt Triệu Phúc, cậu nhìn tôi chằm chằm, kiên định và bướng bỉnh:
"Em thích anh, Tống Nguyện, nói cả vạn lần nữa, em vẫn nói câu này."
Tôi nghĩ Triệu Phúc nhầm lẫn tình cảm của mình.
Vì ở gần tôi quá, không phân biệt nổi tình thân và tình yêu, thử người khác là sẽ ổn thôi.
Tôi tìm cho cậu ấy rất nhiều người tình, cả nam lẫn nữ.
Triệu Phúc không nhận, tôi tìm ai, cậu ấy đuổi người đó, tính khí ngày càng nóng nảy.
Hai chúng tôi suốt ngày cãi nhau, có một lần cãi nhau hăng nhất, Triệu Phúc mắt đỏ lừ, suýt khóc:
"Tống Nguyện, có phải em phải thử với người khác rồi, anh mới tin. Mới tin em thực sự thích anh không?"
Tôi đáp: "Ừ."
Triệu Phúc cười khẽ: "Vậy anh tìm đi, em thử."
Tôi tìm cho cậu ấy một cậu trai trẻ sạch sẽ, trước khi vào phòng, Triệu Phúc nói: "Tống Nguyện, hay anh cho em uống chút thuốc đi."
Triệu Phúc uống thuốc rồi mới vào, tôi đứng ngoài cửa, run rẩy hút nửa điếu thuốc, chửi thề một tiếng, đạp tung cửa.
Triệu Phúc áo quần chỉnh tề ngồi trên ghế sofa, duỗi cánh tay trái, đang cầm dao định rạch chỗ nào đó.
Tôi giật lấy con dao, lôi cậu ấy dậy, sợ run cầm cập: “Cậu làm cái quái gì vậy?"
Triệu Phúc cười với tôi, cứng đầu cực kỳ: "Uống thuốc cũng không được, tâm lý em không chấp nhận nổi. Tống Nguyện, hôm nay hoặc để em nhịn đến ch*t, hoặc trả dao lại cho em."
Tôi bảo người đưa cậu trai nọ đi, kéo Triệu Phúc vào phòng mình, đóng cửa, đè cậu ấy vào cánh cửa, nói:
"Triệu Phúc, em nghĩ kỹ chưa? Dính vào anh rồi, cả đời đừng hòng thoát. Nếu ngày nào em dám phản bội, đi với người khác, anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt lại, nhốt cả đời."
"Chưa từng nghĩ thoát." Triệu Phúc ôm lấy tôi, hôn lên, kéo tay tôi đặt lên thắt lưng quần cậu ấy:
"Nhanh lên chú Tống, nói thêm vài câu nữa là em ch*t mất..."
Động lòng đâu chỉ mỗi Triệu Phúc?
Chỉ là tôi không dũng cảm bằng cậu ấy.