Lúc này đã là bốn giờ chiều, bầu trời mùa đông không còn sáng trong như vậy, nhưng cũng chưa đến mức gần hoàng hôn. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống mặt đất, gió hồ thổi nhẹ, khiến người ta có cảm giác như đang trở lại buổi sáng sớm.
Đường cái trên đảo quả thực như lời ngư nhân tù binh nói, hư hại không quá nghiêm trọng, chỉ là một vài nơi bị nứt do mưa nắng, một số đoạn đường có khá nhiều bùn đất và bụi bặm.
Đối với Tưởng Bạch Miên đang đạp xe, gió lạnh se sắt thổi thẳng vào mặt, làm đầu óc tỉnh táo hơn. Bên trái là những cánh đồng rộng lớn trải dài đến chân núi, bên phải xuyên qua hai hàng cây cối cành lá khẳng khiu, có thể nhìn thấy mặt hồ mênh mông phủ khói.
Cảnh sắc và cảm giác như vậy khiến lòng nàng cũng trở nên khoáng đạt, tinh thần sảng khoái.
Nếu không phải vác theo súng phóng lựu và súng trường, nàng suýt chút nữa đã quên mục đích của chuyến đi này.
"Đáng tiếc bây giờ là mùa đông, đồng ruộng và rừng cây đều không có nhiều màu xanh, bằng không cảm giác chắc chắn sẽ tốt hơn." Tưởng Bạch Miên vừa đạp xe vừa cảm thán.
Thường Kiến Diệu cố gắng giữ cho xe đạp của mình không vượt quá xa, suy nghĩ một chút rồi nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT