"Đây là?" Bên cạnh chiếc ca nô màu ngà sữa, Tưởng Bạch Miên nhìn thấy các thành viên đội vệ binh theo sau Hàn Vọng Hoạch đẩy bốn chiếc xe đạp tới.
Hàn Vọng Hoạch nhìn xa ra mặt hồ nhuộm ánh nắng vàng óng, hít một hơi cái lạnh sắc buốt của gió đông, cười nói:
"Trên đảo, đến Thần Miếu còn một đoạn đường không ngắn, lãng phí thời gian đi bộ không phải là một hành động sáng suốt. Đội vệ binh chúng tôi dự định cho nhóm cô mượn thêm mấy chiếc xe đạp làm phương tiện di chuyển."
Rõ ràng, chiếc ca nô nhỏ và đơn sơ không thể chở ô tô.
Thường Kiến Diệu nghe xong vô cùng cảm động, dường như lúc nào cũng có thể mở miệng gọi một tiếng "huynh đệ". Tưởng Bạch Miên đã nhanh hơn hắn, véo véo chiếc mặt nạ trên mặt, mỉm cười trêu chọc:
"Các anh ít khi hào phóng thế này đấy."
Hàn Vọng Hoạch thành khẩn nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play