Tạ Hoài vốn tưởng rằng, những lời Thẩm Nghiêu Bạch nói trên chiếc thuyền nhỏ giữa sông đêm hôm đó, phần lớn chỉ là những lời nói đùa vu vơ mà thôi.
Thế nhưng sau này, vào một khoảng thời gian, sau khi liên tục một tuần không nghe thấy tin tức về tà yêu, Thẩm Nghiêu Bạch chủ động đề xuất muốn dẫn anh đi một nơi.
Họ chèo thuyền vòng qua vài ngọn núi xanh, vượt qua một dải lưng núi liên miên, cuối cùng thấy một bình nguyên trống trải.
Lúc đó đúng là ban đêm, nhìn xuống từ dãy núi cuối cùng, tựa như lời thơ của tiền nhân: 
"Sao rơi đồng hoang rộng, trăng nổi sông lớn chảy."
Dịch Lam nương theo đôi mắt Thẩm Nghiêu Bạch, chăm chú nhìn bình nguyên trống trải trước mắt, trong khoảnh khắc, thế mà vô cớ xuất hiện một tia quen thuộc kỳ diệu, cứ như thể cậu đã từng bước vào nơi này, bị làn gió nhẹ nhàng trên bình nguyên kia ve vuốt gò má.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Thẩm Nghiêu Bạch liền xoa eo, hướng về phía Tạ Hoài bên cạnh mà cong mắt cười:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play