Chiều muộn, hoàng hôn dần buông, Tạ Hoài trở về nhà thì thấy Dịch Lam đang chăm chú đọc cuốn “Tự tu dưỡng dành cho diễn viên”  trong hình dạng nguyên bản của cậu.

Tất nhiên, nếu như TV không còn phát đi phát lại chương trình Cám dỗ nơi làng quê”, thì tư thế đọc sách của cậu chắc hẳn sẽ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Mỗi khi ở một nơi lâu, Dịch Lam sẽ theo bản năng hình thành một vài thói quen nhỏ. Ví dụ như biến về nguyên hình, rồi kê đầu lên chiếc đuôi to của mình.

Chiếc đầu nhỏ của tiểu hồ ly gác lên cái lông đuôi mềm mại mà vững chắc, cả người cuộn tròn lại thành một cục tròn vo, đôi mắt lim dim, trông vừa dễ chịu lại vừa an nhàn.

Thấy Tạ Hoài trở về, cậu lập tức dựng đôi tai nhọn lên, nhảy khỏi ghế sofa, nhanh nhẹn chạy đến bên chân anh, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú.

Ý tứ rất rõ ràng:

“Vất vả rồi, anh có muốn vuốt ve hồ ly để thư giãn một chút không?”

Buổi chiều khi trò chuyện với Liên Miên, Dịch Lam đã nghĩ thông suốt một vài chuyện. Một chương trình tạp kỹ đình đám như 《Diễn viên tiến hành khi》 chắc chắn sẽ không tùy tiện mời người tham gia. 

Việc cậu được góp mặt, rất có thể là do chủ nợ ba ba đã âm thầm giúp đỡ phía sau.

Quả đúng là một “chủ nợ” tốt tính  không chỉ không đòi nợ mà còn luôn âm thầm sắp xếp công việc cho cậu.

Vậy nên, nếu “chủ nợ ba ba” thích những thứ lông xù mềm mại, thì việc khiến đối phương vui vẻ một chút cũng là điều nên làm thôi.

Tạ Hoài cúi đầu nhìn tiểu hồ ly đang ngồi trên sàn. 

Một lúc sau, anh đưa tay bế Dịch Lam lên, rồi dùng tay còn lại nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn chân nhỏ mềm của cậu.

Những móng vuốt sắc nhọn đã được thu lại hết, chỉ còn lại lớp đệm thịt màu hồng nhạt, mềm mại như bông, hoàn toàn không có chút tính uy hiếp nào.

Cảm giác ngứa ngáy mỏng manh truyền đến từ lòng bàn chân, Dịch Lam cố nén lại, ngoan ngoãn đặt móng vuốt vào lòng bàn tay của Tạ Hoài.

Bàn tay người lớn và móng vuốt bé xíu của tiểu hồ ly trắng nõn.

Một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu Tạ Hoài.

Hai con hồ ly trưởng thành đứng đối diện trước mặt anh, dáng người cao ráo, thanh thoát, tám chiếc đuôi tuyết trắng nhẹ nhàng đong đưa, giữa trán lấp lánh một điểm đỏ yêu dị.

Một trong hai con hồ ly đưa chân trước ra trước, động tác mang đầy cảnh giác, rõ ràng là đang phòng bị. 

Nhưng khi mở miệng, lại là giọng nói trong trẻo của một thiếu niên:

“Thụy thú… Đến Thanh Khâu, có chuyện gì vậy?”

Động tác của Tạ Hoài lập tức khựng lại.

Trong ánh mắt mơ mịt của Dịch Lam, Tạ Hoài đặt tiểu hồ ly đang ôm trong lòng xuống ghế sofa bên cạnh.

“Xin lỗi,” 

Tạ Hoài xoa đầu cậu, 

“Tôi nhớ ra tối nay còn có việc gấp... phải đi một lát.”

Dịch Lam nhìn bóng Tạ Hoài vội vã rời đi, cùng lúc đó, trên TV, nữ chính đang ôm mặt khóc lóc kể lể: 

“Anh ấy ngay cả buổi tối cũng không về nhà! 

Anh ấy căn bản không yêu em!”

Cô bạn thân của nữ chính bên cạnh thở dài: 

“Ôi, ra khỏi giường là bạc tình, đàn ông là thế đấy.”

Dịch Lam gật gật đầu.

Ồ... Đàn ông là thế này.

***

Đã quá nửa đêm, 12 giờ khuya, Tạ Hoài trở về nhà.

Khi anh bước vào phòng ngủ, trên người mang theo một luồng khí lạnh thấu xương, như thể đến từ hoang dã xa xưa, khiến Dịch Lam đang nửa mơ nửa tỉnh khẽ hắt hơi.

Cái đuôi tiểu hồ ly khẽ động, vừa định ngẩng đầu lên thì đã có một bàn tay ấm áp vuốt ve sống lưng cậu, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên bên tai:

“Không sao, ngủ đi.”

Dịch Lam mơ mơ màng màng lên tiếng, cảm nhận linh lực Tạ Hoài truyền tới, dụi dụi vào lòng bàn tay anh, rồi lại nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tạ Hoài vẫn không ở trên giường.

Dịch Lam dụi mắt, định đi xem buổi sáng hôm nay có gì ăn, bỗng phát hiện trên cổ tay mình có thêm một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng trông rất đơn giản, chỉ là một sợi tơ đỏ bình thường, trên đó buộc một miếng vảy bạc to bằng ngón cái. 

Vảy rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến cậu hầu như không cảm nhận được đang đeo gì trên tay.

Vừa bước ra khỏi phòng, cậu liền gặp Tạ Hoài vừa mới rửa mặt xong. 

Dịch Lam giơ tay lên, hỏi:

“Hoài ca, cái này là anh tặng tôi à?”

Tạ Hoài bình thản đáp:

“Ừ, trừ tà cầu may. 

Mấy ngày nữa cậu phải đến đoàn quay chương trình, xem như một món mang theo lấy may.”

Đôi tai hồ ly của Dịch Lam lập tức dựng thẳng lên:

“Cảm ơn Hoài ca!”

Miếng vảy bạc lấp lánh áp sát vào da, mang theo chút cảm giác mát lạnh dễ chịu, không hề gây khó chịu, trái lại còn khiến người ta thấy thoải mái. 

Dịch Lam còn thử truyền yêu lực vào, phát hiện chỉ cần làm vậy là vòng tay sẽ lập tức ẩn đi, cổ tay trông như chưa từng đeo gì cả.

Tạ Hoài nhìn cậu vì vui mà đôi tai cứ lay động không ngừng, khóe môi khẽ cong lên.

Anh vốn luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nên khi nở nụ cười, lại giống như mặt hồ băng giá giữa mùa xuân tan chảy trong yên lặng đẹp đến ngây người.

Dịch Lam nhìn chăm chú nụ cười kia, không chớp mắt:

“Hoài ca, anh…”

Tạ Hoài liếc mắt:

“Ừm?”

Dịch Lam bị sắc đẹp mê hoặc, không kịp nghĩ ngợi, nói thẳng luôn suy nghĩ trong lòng:

“Không có gì, chỉ là tôi thấy… anh cười lên đẹp thật.”

 "Bình thường nhìn anh mặt lạnh như gỗ đá không chút biểu cảm, không ngờ lúc cười lên lại đẹp đến thế.”

Một mảnh ký ức vụt qua, cổ họng Tạ Hoài nghẹn lại, nụ cười trên môi cũng thu liễm vài phần.

Anh liếc nhìn sợi tơ đỏ và miếng vảy bạc trên tay Dịch Lam, trầm giọng dặn:

“Chiếc vòng này, đừng tháo ra, biết không?”

Dịch Lam lập tức gật đầu. 

Đối với “chủ nợ ba ba”, cậu luôn đặc biệt nghe lời.

 Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, hồ ly cũng sẽ lộ ra móng vuốt.

***

Vài ngày sau, Dịch Lam đến phim trường của chương trình thực tế 《Diễn viên tiến hành khi》 mùa hai.

Đây là một chương trình thi đấu kỹ năng diễn xuất, nơi các diễn viên thể hiện tài năng trên sân khấu. 

Mỗi mùa có tổng cộng 13 tập, mỗi tập sẽ chọn ra một “Tuyển thủ xuất sắc về diễn xuất”, còn 12 người được chọn từ các tập trước sẽ cùng nhau tranh tài trong tập cuối để giành ngôi quán quân.

Mỗi tập sẽ mời sáu diễn viên trẻ tham gia. 

Trên xe đến đoàn chương trình, khi biết được khách mời trong tập này, Ứng Thiên hiếm khi nhíu mày.

“Tập này có Phù Văn Nhạc…” 

hắn vuốt cằm, vẻ mặt hơi lo  

“Đến lúc đó có khi hai người còn phải diễn cùng nhau.”

Dịch Lam lúc ấy đang cúi đầu xem một bộ phim điện ảnh của Tạ Hoài từ mười năm trước chính là tác phẩm đưa Tạ Hoài đến với giải Nam chính xuất sắc nhất của giải Sao Kim năm đó.

Trong phim, Tạ Hoài vào vai một thích khách nghe lệnh quốc chủ, ẩn thân nơi đất khách chờ thời cơ ám sát hoàng tử, và dùng tên giả để trở thành cận thần thân tín của đối phương.

Có một phân đoạn, hắn đang bị nghi ngờ thân phận, lưỡi dao gần như kề sát cổ, nhưng chỉ cần liếc mắt, khí chất cả người lập tức thay đổi ánh mắt sắc lạnh thu lại, hóa thành dáng vẻ hiền hòa ôn nhu của một cận thần vô hại.

Vừa quay lưng, vẻ mặt hắn lại tối sầm, khóe môi mím chặt, trong mắt tràn đầy hận ý.

Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, chỉ nhờ vào ánh mắt và biểu cảm, Tạ Hoài đã thể hiện đến mấy tầng cảm xúc. 

Thật sự quá lợi hại.

Tiểu hồ ly Dịch Lam xem đến ngẩn người. 

Phải đến khi Ứng Thiên gọi tên lần thứ ba, cậu mới hoàn hồn:

“Phù Văn Nhạc là ai cơ?”

Ứng Thiên hơi bất đắc dĩ:

“Chính là người hôm đó đạo diễn nhắc đến, bảo để cậu đi thay ấy.”

Dịch Lam gật đầu:

“Ừ, thế thì sao?”

Ứng Thiên nhìn bộ dạng đơn thuần của hồ ly nhỏ, nghiêm túc nhắc nhở:

“Đến chương trình rồi, đừng tùy tiện ăn uống gì cả, phải cẩn thận. 

Hắn có thể sẽ chơi chiêu sau lưng đó…”

Dịch Lam chớp chớp mắt:

“Hắn sẽ bỏ hương phóng xạ vào nước tôi uống à? 

Hay bỏ chu sa vào cơm tôi? 

Hoặc là dùng hạc đỉnh hồng?”

Ứng Thiên: “…”

Ứng Thiên:

“Cậu lại cùng Liên Miên lén xem bộ ‘Hi Phi Truyện’ phải không?”

Liên Miên (đang ôm bát cơm cứng đờ): “?”

Dương chỉ ngồi yên một chỗ, vậy mà tự nhiên lại bị vạ lây.

***

Trước khi chương trình chính bắt đầu, sáu khách mời sẽ cùng nhau biểu diễn một phân đoạn mở màn. 

Đây là vòng đầu để ban giám khảo chấm điểm.

Trước khi diễn mười phút, mỗi người mới nhận được kịch bản. 

Trước đó, họ chỉ được dựa vào trang phục phân vai để đoán mình là ai, không hề được tiết lộ gì.

Trang phục của Dịch Lam là một bộ cổ trang màu trắng, tóc được buộc bằng dây cùng màu, tiên khí lượn lờ.

Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ. 

Khi trang điểm cho Dịch Lam, mắt cô ấy suýt thì dán chặt vào mặt cậu:

“Da của cậu được chăm thế nào vậy? 

Không thấy lỗ chân lông luôn! 

Trời ơi, cảm giác trang điểm lên mặt cậu là đang… phá hỏng tác phẩm nghệ thuật ấy.”

Trang điểm xong, Dịch Lam kéo tay áo đứng lên. 

Ngay khoảnh khắc đó, vạt áo tung bay, cả người trong bộ đồ trắng như tiên nhân hạ phàm.

Ngẩng đầu lên, vẻ đẹp ấy thật sự nổi bật, vượt xa người thường.

Căn phòng hóa trang lập tức rơi vào yên lặng.

“Ơ,” 

nhân viên phục trang bỗng phản ứng lại, 

“Dây buộc tóc bộ này đâu rồi?”

Chuyên viên trang điểm chợt nhớ ra điều gì, vội nhìn đồng hồ:

“Cậu chạy sang phòng bên cạnh tìm thử đi! 

Mình nhớ bộ trang phục này lấy cùng lúc với phòng đó, chắc lẫn sang rồi. 

Nhanh lên, sắp đến giờ rồi!”

Dịch Lam gật đầu:

“Tôi cũng qua đó luôn, đi nhanh một chút.”

Cậu theo nhân viên phục trang sang phòng bên cạnh, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy một gương mặt quen quen người anh em “đồng đội” của mình.

Dịch Lam nhớ lại: À, hình như tên là Phù Văn Nhạc.

Nhân viên phục trang vội hỏi:

“Phù lão sư, bên anh có thấy dây buộc tóc màu trắng không? 

Có thể bị lẫn trong bộ đồ của anh…”

Phù Văn Nhạc nhướng mày:

“Dây buộc màu trắng à? 

Không thấy nha?”

Nhưng chuyên viên trang điểm bên cạnh lại khựng lại:

“Hình như tôi thấy ở đâu rồi thì phải…”

Lúc này Phù Văn Nhạc mới “à” lên một tiếng, nhấc chân cười nói:

“Có phải cái này không? 

Ngại quá, tôi tưởng là giẻ lau, dùng để chùi bùn đế giày rồi.”

Hắn dùng hai ngón tay nhặt lên sợi dây trắng giờ đã dính đầy bùn đất:

“Nhưng mà nhìn cũng không bẩn lắm. 

Nếu cần gấp, cậu dùng tạm đi?”

Dịch Lam liếc nhìn sợi dây, phía sau Liên Miên suýt không nhịn nổi, định mở miệng mắng:

“Cậu…”

Dịch Lam giơ tay cản lại:

“Không sao đâu.”

Phù Văn Nhạc mỉm cười:

“Phải đó, chỉ là sợi dây thôi mà, thiếu chút cũng chẳng ảnh hưởng gì. 

Với lại, tôi cũng không cố ý mà.”

Dịch Lam gật đầu, ánh mắt liếc về phía cửa sổ cạnh đó.

Tấm rèm trắng treo ngay cửa, không nhiễm chút bụi nào.

Cậu tiến lên, đột ngột túm lấy một góc rèm, trong chớp mắt hóa ra móng vuốt hồ ly, “xoẹt” một tiếng xé toang.

“Ê, cậu làm gì vậy?!” 

Phù Văn Nhạc sợ đến bật dậy, thấy rõ chuyện gì đang diễn ra thì trợn mắt:

“Cậu xé rèm phòng tôi?!”

Dịch Lam xoay người, đưa tấm rèm xé gọn gàng cho nhân viên phục trang:

“Cái này được không?”

“À, được, được rồi!” 

Người kia hoảng hốt nhưng vẫn gật đầu.

“Cậu có vấn đề à? 

Sao không xé rèm phòng cậu đi?” 

Phù Văn Nhạc lập tức hét lên bên cạnh.

Dù gì cũng là phòng của hắn, hư hỏng cái gì hắn cũng phải bồi thường. 

Tuy rèm không đắt, nhưng hành động của Dịch Lam khiến hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.

Phù Văn Nhạc tức đến mức đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Dịch Lam cao hơn mình nửa cái đầu. 

Nhưng Dịch Lam lại nghiêng đầu, có vẻ hơi thắc mắc:

“Chẳng phải chỉ là tấm rèm thôi sao? 

Thiếu một cái thì đã sao? 

Với lại…”

Cậu thiếu niên nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu:

“Tôi chỉ vừa hay nhìn thấy, tiện tay xé luôn… 

Tôi cũng đâu cố ý.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Lam: Thật sự không phải cố ý đâu á… (phụt)

Chính là một tiểu hồ ly vừa ngây thơ vừa gian xảo đó ʕ•ᴥ•ʔ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play