Ứng Thiên vẫn còn những việc khác cần hoàn thành, nên chỉ dắt Dịch Lam đi tham quan công ty, để cậu ấy hiểu rõ công việc sau này.
Trong khi đó, Ứng Thiên cầm theo hợp đồng, thẳng tiến đến văn phòng của Tạ Hoài.
Đẩy cửa bước vào, anh thấy Tạ Hoài đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu.
Ứng Thiên ghé lại nhìn, mới phát hiện Tạ Hoài không xem tài liệu, mà là một kịch bản.
Anh cố ý trêu chọc:
"Lão Tạ ơi, con hồ ly nhỏ này là gì của ông mà lại ưu tiên sắp xếp cho tôi thế?"
Là tộc Thiên Cẩu, một loài thụy thú, Ứng Thiên đã quen biết Tạ Hoài từ mấy ngàn năm trước.
Nhưng con người đã phát triển từ xã hội nô lệ đến bây giờ, mà Ứng Thiên chưa từng thấy Tạ Hoài có hứng thú với ai.
Đây đúng là lần đầu tiên có ngoại lệ.
Tạ Hoài cất kịch bản trên tay, ngước mắt nhìn anh:
"Cậu còn nhớ chuyện hai trăm năm trước không?"
Ứng Thiên tất nhiên nhớ rõ mồn một:
"Đương nhiên rồi, lần đó ông với Cùng Kỳ đánh nhau một trận bên bờ Trừng Thủy, Cùng Kỳ bị thương mất nửa cánh, nhưng ông cũng bị Hỗn Độn đánh lén, linh hồn bị tổn hại, thiếu mất một mảnh linh hồn..."
Anh nói đến đây, không khỏi sững người một lúc:
"Chẳng lẽ...?"
Tạ Hoài gật đầu:
"Trong cơ thể Dịch Lam có mảnh linh hồn của tôi."
Đó là lý do vì sao khi đi ngang qua con hẻm nhỏ đó, anh có thể cảm ứng được sự tồn tại của mảnh linh hồn, từ đó phát hiện ra Dịch Lam.
"Má ơi!"
Ứng Thiên mở to mắt,
"Vậy chẳng phải là phải lấy mảnh linh hồn đó ra từ trong người cậu ấy sao?"
Tạ Hoài liếc nhìn anh ta, dùng ánh mắt phủ định ý tưởng chẳng có chút tính khả thi nào đó của Ứng Thiên:
"Cậu ấy đã mang hai trăm năm tu vi, còn ăn cả Độ Ách Linh Đan của tôi.
Qua một thời gian nữa, chắc là có thể kết thành yêu đan."
Sau khi kết đan, yêu đan sẽ tự động bài trừ những thứ khác trong đan điền, mảnh linh hồn tự nhiên sẽ bị yêu đan đẩy ra khỏi đan điền.
Đây cũng là cách lấy mảnh linh hồn nhẹ nhàng nhất.
Nghĩ đến sư phụ của Dịch Lam, hẳn cũng có tính toán như vậy.
Ứng Thiên lúc này mới hiểu ra, gật đầu lia lịa, rồi chợt nhớ ra gì đó mà hít một hơi lạnh:
"Khoan đã, ông còn cho cậu ta ăn cả Độ Ách Linh Đan ư?!"
Độ Ách Linh Đan là gì?
Đó là một viên linh đan mà Tạ Hoài phải dốc hết tâm sức mới có thể ngưng tụ ra, trong đó chứa toàn bộ linh khí trời đất thuần khiết nhất đã được tôi luyện, được Thụy Thú Bạch Trạch đích thân thêm vào, thậm chí còn có một hai phần khí vận của thụy thú.
Một viên linh đan quý giá đến thế mà Tạ Hoài lại tặng thẳng cho cậu ấy...
Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì?
Nếu Ứng Thiên có đôi tai ở trên vành mũ, lúc này chắc chắn chúng đã dựng đứng lên rồi.
Tạ Hoài liếc nhìn vẻ mặt tò mò của anh ta:
"Đừng nghĩ lung tung.
Cái này coi như tôi bán cho cậu ấy."
Ứng Thiên tiện miệng hỏi:
"Bán bao nhiêu tiền?"
Một viên Độ Ách Linh Đan của Bạch Trạch, ở các buổi đấu giá của Yêu tộc không biết có thể khiến bao nhiêu yêu tinh tranh giành vỡ đầu, có thể nói là nghìn vàng khó cầu.
"15 triệu."
"..."
Vẻ mặt Ứng Thiên đờ đẫn:
"Lần trước, tộc trưởng Bạch Hổ tộc đến tìm ông mua một viên Độ Ách Linh Đan, ông ra giá ba trăm triệu mà."
Tạ Hoài mặt không đổi sắc:
"Tôi chiết khấu hữu nghị cho cậu ấy."
Ứng Thiên: "..." Cái giá ông giảm đúng là lớn thật đấy.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, sững sờ:
"Không phải vì con hồ ly nhỏ này thuộc tộc Hồ Ly, nên ông mới..."
Tạ Hoài lập tức sầm mặt, lạnh lùng đáp:
"Không phải."
Ứng Thiên biết mình lỡ lời, vội vàng lái sang chuyện khác:
"À đúng rồi, cái kịch bản trong tay ông là của đạo diễn Quách phải không?
Tôi còn chưa xem kỹ..."
Cũng tại anh ta lỡ lời, phải biết, chuyện ngàn năm trước... chính là vùng cấm địa của Tạ Hoài.
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Ứng Thiên bỗng đổ chuông.
Anh đi đến bên cửa sổ sát đất để nghe máy.
Vài phút sau, Ứng Thiên quay đầu lại, vẻ mặt có chút khó tả nhìn Tạ Hoài:
"Cái đó... con hồ ly nhỏ của ông, có chút vấn đề rồi."
***
Vốn dĩ vừa lúc giữa trưa, Liên Miên thấy giờ cũng đã vừa, định đưa Dịch Lam đi nhà ăn công ty dùng bữa.
Ai ngờ Dịch Lam, do sức mạnh từ linh đan mang lại, yêu lực bị rối loạn, liền biến trở về hình dạng thật ngay trên đường đi đến nhà ăn.
Là một con cừu yêu, Liên Miên ôm một con hồ ly trong lòng, toàn thân run rẩy.
Mặc dù con hồ ly nhỏ chỉ dài bằng cánh tay, trắng mềm như một cục bông nhỏ, nhưng là động vật ăn cỏ, Liên Miên vẫn thấy sống lưng lạnh toát, có chút dở khóc dở cười.
Sao không ai nói trước cho anh ta biết... Dịch Lam là một con hồ ly yêu chứ?
Chính con hồ ly nhỏ trong lòng anh ta an ủi:
"Không sao đâu, tuy tôi hơi đói, nhưng tôi không ăn những con đã tu thành tinh và biết nói đâu."
Liên Miên: "..."
Cảm ơn nhé, hoàn toàn không thấy được an ủi chút nào.
Dịch Lam được đưa đến văn phòng Tạ Hoài.
Tạ Hoài vừa xử lý xong công việc, nhìn cục bông tuyết xù lông trên ghế sô pha, liền tiện tay nhấc cậu nhét vào túi áo khoác của mình.
"Trong thời gian này, cậu có thể tạm trú ở nhà tôi,"
Tạ Hoài nói,
"Ăn ở đều chung với tôi."
Dù sao cũng là mảnh linh hồn đang đi lại, anh cần phải giám sát chặt chẽ hơn.
Con hồ ly nhỏ thò một cái đầu lông xù ra khỏi túi áo, đáy mắt có chút lo lắng:
"Có tính vào nợ của tôi không?"
Tạ Hoài ở khu biệt thự, gọi đồ ăn giao tận nơi cũng phải tìm người chuyên ship, rất đắt.
Tạ Hoài rủ mắt nhìn cục lông xù kia:
"Không tính."
Dịch Lam nghe vậy, hai mắt sáng rỡ:
"Cảm ơn Hoài ca!"
Chủ nợ của cậu, đúng là người tốt mà.
Thế nên, cậu càng muốn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt chủ nợ, cốt là để sớm trả hết nợ.
Trước đó, cậu đã hỏi Liên Miên rồi, Tạ Hoài thường sẽ ưu ái những nhân viên biết nghe lời.
Bởi vậy, cậu cũng thu móng vuốt nhọn lại, ngoan ngoãn nằm yên trong túi Tạ Hoài, không nhúc nhích.
Về đến nhà, cơm hộp Tạ Hoài gọi cũng tới, là đồ ăn do bếp nhà làm, rất hợp khẩu vị Dịch Lam.
Yêu lực trong người cậu vẫn còn hỗn loạn, chưa thể biến thành người, chỉ có thể dùng chân trước gẩy cái chén nhỏ, ăn những món Tạ Hoài dùng đũa gắp cho.
Nhưng Tạ Hoài gắp đồ ăn rất đều đặn, lần nào cũng đúng lúc cậu sắp muốn thêm đồ ăn thì đặt xuống, hơn nữa còn có thể biết chính xác cậu muốn ăn món nào, muốn đổi món nào.
Ăn xong bữa cơm, Dịch Lam thấy rất hài lòng, cái bụng nhỏ còn hơi căng ra.
Con hồ ly nhỏ nằm lăn ra ghế sô pha, lộ cái bụng mềm mại, trông tròn xoe, mềm mềm, rất dễ nắn bóp.
Tạ Hoài nhìn chằm chằm hai giây, rồi đặt bát đũa xuống:
"Tối nay, có cần tôi giúp cậu sắp xếp lại yêu lực trong người không?"
Cách anh nói, giống hệt như sáng sớm nay, nắm tay Dịch Lam giúp cậu sắp xếp linh lực.
Mặc dù linh đan làm yêu lực của Dịch Lam trở nên dồi dào hơn rất nhiều, nhưng linh lực tích tụ trong đan điền lại khiến cậu có thể gặp sự cố bất cứ lúc nào.
Cách giải quyết duy nhất là Dịch Lam phải tu luyện ngày đêm, sớm ngày hấp thu hoàn toàn linh đan.
Đây là một việc khó nhằn, nhưng nếu có Tạ Hoài giúp đỡ, tốc độ hấp thu linh đan của cậu sẽ tăng lên đáng kể, cũng có thể giảm bớt tỷ lệ gặp chuyện ngoài ý muốn, y như sáng nay vậy.
Có lợi mà không biết nắm lấy, đúng là đồ ngốc.
Con hồ ly nhỏ lập tức dựng tai lên, chớp đôi mắt hổ phách đẹp đẽ, liên tục đáp lời:
"Được a, được a!"
Tạ Hoài gật đầu: "Vậy tối nay, ngủ trên giường tôi."
Dịch Lam: "Được... Hả?!"
Tạ Hoài thấy rõ ràng, sau khi anh nói câu đó, toàn thân lông của Dịch Lam đều run lên một cái.
Anh chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Anh muốn giúp Dịch Lam sắp xếp lại yêu lực, không phải vì anh muốn làm người tốt.
Chỉ là từ khi thiếu đi mảnh linh hồn kia, giấc ngủ của anh luôn rất nông, mỗi đêm nhiều nhất ngủ ba bốn tiếng là sẽ tỉnh giấc.
Yêu quái cũng cần chất lượng giấc ngủ tốt, ngủ là một trong những cách quan trọng để hấp thụ tinh hoa ngày và đêm tu luyện.
Hai trăm năm qua, Tạ Hoài thường xuyên mất ngủ trắng đêm, tuy tu vi của anh đã không cần tu luyện quá lâu, nhưng cũng gây ảnh hưởng nhất định đến cuộc sống.
Mà hôm qua sau khi ôm Dịch Lam về, anh lại hiếm hoi có một giấc mơ đẹp.
Thậm chí... mơ thấy cố nhân ngàn năm trước.
Tạ Hoài đứng dậy, định đi thư phòng tiếp tục xử lý công việc, để lại thời gian cho con hồ ly nhỏ do dự, băn khoăn.
Nhưng anh còn chưa lên lầu, liền nghe thấy giọng thiếu niên truyền đến từ phía sau, có vẻ hơi lo lắng:
"Được... được thôi a."
***
Mười giờ rưỡi tối, đợi Tạ Hoài tắm rửa xong, Dịch Lam đã nằm trên giường chờ sẵn.
Cậu có chút không yên, dù sao tối qua là chuyện ngoài ý muốn, mà việc ngủ chung giường với một người lạ thì cậu thấy không quen chút nào.
Giờ thì Tạ Hoài cũng không hẳn là người xa lạ nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi là lạ.
Từ nhỏ đến lớn, Dịch Lam chỉ được sư phụ ôm ngủ lúc còn là hồ ly con, hơn nữa sư phụ ban đêm ngủ không yên, còn hay đá cậu văng khỏi giường.
Hy vọng chủ nợ của cậu ta có tư thế ngủ tốt hơn.
Dịch Lam trong đầu cứ nghĩ lung tung, cho đến khi Tạ Hoài lên giường, hai tay ôm cậu lên, cậu mới chợt bừng tỉnh, cứng đơ như một cục gạch hồ ly.
Tạ Hoài nhìn chăm chú cậu vài giây, rồi ôm con cáo nhỏ vào lòng.
Bàn tay thon dài, xương xương của anh rất ấm áp, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cậu.
Cùng lúc đó, luồng linh lực ấm áp cuồn cuộn không ngừng từ tay anh, truyền vào trong cơ thể Dịch Lam.
Trong khoảnh khắc ấy, tựa như được ngâm mình trong một suối nước nóng ấm áp, toàn thân Dịch Lam thoải mái đến mức buông lỏng hoàn toàn.
Nằm trong lòng ngực của Tạ Hoài, bốn móng vuốt cũng thả lỏng ra hết, thậm chí còn theo bản năng ngẩng đầu lên, dụi dụi vào lòng bàn tay của Tạ Hoài.
Tạ Hoài cụp mắt, chăm chú nhìn chú tiểu hồ ly đang lim dim mắt đầy hưởng thụ.
Cảm giác trong tay anh mềm mại hơn bất cứ thứ gì anh từng chạm trước đây, lại có thêm chút sức sống của vật còn sống, khác hẳn với bông gòn vô tri.
Anh cong ngón tay, thử gãi cằm chú tiểu hồ ly.
Dịch Lam theo bản năng ngẩng đầu, mặc anh gãi, khẽ "Ngao ô" một tiếng, thậm chí còn vẫy vẫy chiếc đuôi to trắng muốt.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Cậu vậy mà lại bị Tạ Hoài xoa đến mức vui vẻ như vậy ư?
Dịch Lam lập tức cảm thấy mặt nóng ran, may mà hiện tại không phải hình người nên không ai nhìn thấy.
Cậu đang định giữ gìn chút tôn nghiêm của một yêu hồ trưởng thành, cố gắng né tránh bàn tay đang cào cằm mình của Tạ Hoài.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Hoài.
Chỉ thấy vị chủ nợ mà từ trước đến nay cậu quen biết rất ít khi biểu lộ cảm xúc, thế mà khóe mắt lại vương chút ý cười, dường như tâm trạng đang rất vui vẻ.
Dịch Lam ngây người hai giây, rồi chợt hiểu ra.
Một trong những lý do lớn khiến con người nuôi thú cưng chính là vì cảm giác vuốt ve những con vật đáng yêu, mềm mại, đầy lông lá ấy thật sự rất dễ chịu, giúp giải tỏa căng thẳng.
Có vẻ như, chủ nợ của cậu cũng là một người thích mấy thứ lông xù.
Trong nhà không có thú cưng, nên chỉ có thể xoa cậu để thư giãn.
Mặc dù không biết vì sao Tạ Hoài không nuôi thú cưng, nhưng nếu chủ nợ thích...
Dịch Lam kìm lại ý định vùng vẫy ban đầu, ngoan ngoãn nằm yên.
Để Chủ nợ ba ba vuốt ve một chút, cũng đâu phải là không được.
***
Lời tác giả muốn nói:
Vài tháng sau, chú tiểu hồ ly suýt bị vuốt trụi lông đã vội vã cõng sư phụ chạy trốn nợ vào núi. =))