Mười phút sau, Tô Nhất Xán dừng xe đạp tại một tòa nhà đang xây dở, vòng bên ngoài là tường bê tông, cánh cổng sắt gỉ sét lớn khóa chặt, xung quanh lại càng mang đến cảm giác vắng vẻ. Dưới ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy tòa nhà bốn tầng bên trong chỉ có một khung cửa bê tông, không có vôi vữa bên ngoài cũng không có kính.

Nói về mảnh đất này, thì ở Phượng Kê lưu truyền một tin đồn rằng, vào thời kháng chiến chống Nhật, nơi đây chính là mồ chôn bí mật, oán khí rất nặng, vì vậy phong thủy không tốt, nên làm gì cũng không tồn tại được lâu dài.

Có vẻ như vì để tin đồn vô căn cứ này được ứng nghiệm, nên một nhà ăn tập thể được xây dựng ở đây vào những năm 70, đã xảy ra vụ ngộ độc thực phẩm và giết chết một nhóm đồng chí. Rồi đến những năm 80, một nhà máy hóa chất được dựng lên, vào một đêm tối gió thổi, nguyên liệu thô trong nhà máy bị rò rỉ, khiến nhà kho phát nổ và nhà máy hóa chất ấy cũng đã phải đóng cửa ngay sau đó.

Khi Tô Nhất Xán còn học cấp hai, khu đất này được một chủ đầu tư nhìn trúng, nghe nói khi khu đất đang xây dựng giữa chừng, thì tội ác từ mười năm trước mà chủ đầu tư đó gây ra đã bị phát hiện, nên ông ta bị tống ngay vào tù, vì vậy nơi đây đã dần trở thành nơi chẳng ai quan tâm tới.

Mặc dù ở đây có đủ các loại tin đồn thất thiệt, nhưng đối với nhóm thanh niên giang hồ, thì nó lại là khu “đất báu” để chúng tự do thả mình. Những tên cầu bơ cầu bất muốn tụ tập đánh nhau, hay trốn học trốn nhà, thì về cơ bản là đều có thể bắt được tại đây.

Tô Nhất Xán quen thuộc tìm đến một bức tường bị phá vỡ, chỗ đó rõ ràng là thấp hơn những nơi khác đôi chút, bên trong bức tường còn có một cái cây, dường như nó mọc lên để thuận tiện cho mọi người trèo qua tường vậy.

Tô Nhất Xán dựng xe bên bức tường, rồi quay lại nói với Sầm Thi: “Em đỡ giúp chị một chút, chị thử trèo lên trước xem tình hình.”

Sau đó, cô giẫm chân lên yên sau xe đạp, Sầm Thi khẽ ngước mắt, dưới chiếc quần đùi là đôi chân dài thẳng tắp, lúc này chỉ cách chóp mũi Sầm Thi một khoảng. Ánh mắt anh lờ mờ sáng dưới ánh trăng, một tay giữ xe đạp, tay còn lại lặng lẽ đặt ngang lưng Tô Nhất Xán, tạo nên một hàng chắn an toàn.

Thoắt một cái, Tô Nhất Xán đã treo lên bờ tường, cô quan sát xung quanh, sau đó bám lấy cành cây cứ thế thuận lợi nhảy vào bên trong bức tường, tiếp đến là hô to với người bên ngoài: “Em vào đi.”

Một lúc sau, bên ngoài vẫn chẳng có chút động tĩnh, Tô Nhất Xán lại gọi: “Sầm Thi?”

“…” Đáp lại cô chỉ có tiếng ếch kêu trong một cái áo đằng xa.

Tô Nhất Xán đợi đúng hai phút, vẫn không thấy động tĩnh gì bên ngoài, vì vậy cô lại leo lên cây, đúng lúc này, cô trông thấy “ông tướng” mà mình gọi hết cả hơi nãy giờ đang mở cánh cổng sắt, hai tay xỏ túi quần lững thững đi vào.

Trong lúc Tô Nhất Xán đang chật vật ôm thân cây, miệng phun ra ba lít máu thì “ông tướng” ấy đã nghênh ngang đi đến dưới gốc cây, và nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Chị gái, lực tay chị tốt thật đó, con Lười là họ hàng với nhà chị à?” [1]

“… Nếu em cứ nhất quyết gọi chị là chị, thì làm ơn đừng có thêm chữ “gái” vào sau nữa, chân bị chuột rút rồi, giúp cái nào.”

Sầm Thi cong cong khóe mắt, túm lấy cánh tay, cứ thế nhấc cô xuống khỏi cây, Tô Nhất Xán vừa ngồi thở hổn hển vừa xoa chân trên tảng đá lớn bên cạnh, còn Sầm Thi thì lặng lẽ đứng bên gốc cây cách đó vài bước đợi cô.

Tô Nhất Xán tức hừng hực, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao em lại vào được từ cổng thế?”

Giọng nói của Sầm Thi nhàn nhàn, tan vào màn đêm: “Ổ khóa treo trên cửa, không khóa.”

“Em thấy cửa không khóa mà còn trơ mắt ra đấy nhìn chị trèo tường? Không biết cản người ta lại hả? Ngộ nhỡ chị ngã ra thì sao? Nói nghe xem, lương tâm của em để đi đâu rồi?”

Đôi mắt Sầm Thi tỏa sáng rực rỡ trong đêm, khi nhìn mọi người luôn rất chân thành: “Chị chỉ nói với em rằng mình muốn lên xem xét tình hình, chứ đâu có nói sẽ vào trong, và nếu chị nhất quyết phải gọi em là em thì làm ơn đừng thêm chữ “trai” vào phía sau.”

“…” Đây là con vẹt Sầm sao? Nhại theo lời người khác cũng nhanh đó chứ.

Tô Nhất Xán nhìn anh không lên tiếng, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, Sầm Thi không biết có phải là cô giận rồi hay không. Anh không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, bèn thử đi đến trước mặt cô, rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát mắt cá chân của cô, sau đó giọng nói trầm đi vài phần: “Để em xem nào.”

Nhưng Tô Nhất Xán lại không hề tính toán với anh, cô cứ thế đứng thẳng dậy: “Theo sát vào, nếu để lạc thì tự mà mò về nhà.”

Sau đó, Sầm Thi mới phát hiện ra rằng lời Tô Nhất Xán nói cũng khá có cơ sở, tòa nhà bốn tầng bỏ không này rất phức tạp, trong ngoài đầy rẫy đồ đạc lộn xộn, và nếu không bám theo Tô Nhất Xán thì rất khó để tìm ra hướng của cầu thang.

Sầm Thi nhìn khung cảnh xung quanh, tàn thuốc vương vãi trên sàn, trên tường chi chít những hình vẽ bậy bạ cùng hàng loạt câu chửi thề, khiến anh không khỏi lên tiếng hỏi: “Chị quen thuộc với chỗ này quá nhỉ?”

Tô Nhất Xán không hề nao núng, đáp: “Đùa đấy hả, chị là người lớn lên ở đây, lát nữa nếu gặp những đứa trẻ ít học, vô công rỗi nghề thì em đừng có hoảng hốt nhé, chỉ là tình huống đơn giản thôi, cứ để chị xử lý.”

Sầm Thi nhìn Tô Nhất Xán nhanh nhẹn bước đi, trong mắt hiện lên ý cười: “Được.”

Sau đó, họ thực sự đụng độ một vài tên côn đồ, trên sàn tầng ba, có người cởi trần, có người hút thuốc, bên cạnh khoảng bốn, năm người khác là những chai bia tươi siêu siêu vẹo vẹo. Trông thấy cô gái có thân hình nóng bỏng xuất hiện, hai người đàn ông trong số đó lập tức huýt sáo, gọi to: “Này, trai xinh gái đẹp, đến đây “đu đưa” à?”

Tô Nhất Xán phớt lờ anh ta, rồi tiến lên vài bước đi về phía người còn lại, Sầm Thi đút hai tay vào túi quần thể thao, dừng lại một bên, đợi Tô Nhất Xán xử lý. Tô Nhất Xán gọi to chàng thanh niên bên trong: “Triệu Kỳ, em ra đây một lát, cô có việc muốn tìm em.”

Triệu Kỳ vẫn đang vắt chân nửa nằm bên ban công hút thuốc, vừa nghe thấy có người gọi mình, cậu ta bèn nheo mắt nhìn về phía Tô Nhất Xán, quan sát một hồi mới ngồi bật dậy, có chút không tin, hỏi: “Cô Tô?”

Thấy Tô Nhất Xán đang khoanh tay trước ngực, cậu ta cứ thế nhảy từ ban công xuống, kinh ngạc nói: “Đúng là cô Tô ạ? Sao cô lại chạy đến đây tìm em thế? Kỳ học tới cô dạy lớp bọn em sao?”

Mấy tên côn đồ bên cạnh đều đang nghiêng đầu đánh giá Tô Nhất Xán, cô bình tĩnh nói: “Cô có dạy lớp em hay không còn cần đêm hôm cố tình chạy đến đây để thông báo với em nữa hả?”

Triệu Kỳ giẫm tắt đầu thuốc, cười “he he” hai tiếng, một tên cắt đầu đinh bên cạnh lộ ra ý cười xấu xa: “Chẹp, đây chính là nữ ma đầu của trường cấp ba số hai bọn cậu à? Là sát thủ “sát trai” trong truyền thuyết phải không? Chân cũng ra gì đó chứ?”

Những thanh niên bên cạnh đều là mấy tên xã hội bất lương, nên đương nhiên sẽ chẳng hề kiêng kỵ với thân phận giáo viên, nhưng Triệu Kỳ dù cho có lêu lổng thế nào đi nữa thì ít nhất cũng chưa đến mức bỏ học, cậu ta vừa đi về phía Tô Nhất Xán, vừa quay đầu chế nhạo tên đầu đinh: “Nói ít thôi.”

Tô Nhất Xán lạnh lùng liếc nhìn tên đầu đinh, rồi nói với Triệu Kỳ: “Em vậy là sao? Nhà thì không về, bà nội em sắp đi báo cảnh sát đến nói rồi đó.”

Triệu Kỳ không mấy để bụng, nói: “Bà cụ suốt ngày đòi báo cảnh sát, em đánh vỡ cái bát bà cũng định báo cảnh sát đến bắt em, haizz. Cô Tô, cô đến nhà em rồi ạ?”

“Ừm, đến thăm nhà.”

“Giáo viên Thể dục mà cũng phải đến thăm nhà học sinh ạ? Kỳ học tới cô làm giáo viên chủ nhiệm lớp em sao?”

“Cứ nằm mơ cái giấc mộng Xuân của em đi, tìm em có việc, đội bóng rổ cần tập huấn, thời gian là mười lăm ngày, nộp phí tám trăm, em với tư cách là đội trưởng thì dẫn đầu triệu tập đi.”

“Vậy thì không được đâu ạ.” Thậm chí Triệu Kỳ còn không buồn nghĩ, cứ thế từ chối thẳng thừng.

“Sao lại không được?”

Triệu Kỳ thản nhiên dùng dép tông di di tàn thuốc trên mặt đất, thuận miệng đáp: “Em bận.”

 “…” Bận cái đầu nhà em.

Mấy người bên cạnh tên đầu đinh bắt đầu có hứng với Tô Nhất Xán, nên đi xuống khỏi ban công, miệng lưỡi chẳng chút nghiêm túc: “Bận tìm bạn gái đó, chắc hẳn cô Tô cũng biết rằng tỉ lệ nam nữ đang mất cân bằng nghiêm trọng nhỉ? Bây giờ mà không mau chóng tìm, thì sau này chỉ có nước ở vậy, nếu cô Tô ở lại chơi với tụi tôi một lúc, thì tôi sẽ khuyên bảo Triệu Kỳ quay lại chơi bóng rổ.”

Tên đầu đinh vừa nói vừa ngang nhiên khoác lấy vai Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán không chút khách khí, giơ tay hất cánh tay đối phương, rồi lạnh lùng nói: “Biến ra xa một chút.”

Tên đầu đinh liếm liếm mặt răng, có chút không vui: “Chẳng trách mọi người trong trường đều gọi cô là nữ ma đầu, kết bạn chút thôi, làm gì mà nóng nảy vậy?”

Về cơ bản là Tô Nhất Xán chẳng thèm bận tâm tới mấy tên côn đồ hạng này, thậm chí cô còn không buồn nhìn, liền quay đầu tiếp tục nói với Triệu Kỳ: “Em lêu lổng bên ngoài cũng chẳng thèm lau con mắt cho sáng, tìm lấy mấy người đáng tin cậy mà chơi, mấy cái tên cầu bất cầu bơ này cũng chơi cùng, mau đi với cô.”

Tên đầu đinh đã bị câu nói này chọc giận, anh ta búng mẩu thuốc lá vào giày thể thao của Tô Nhất Xán, đồng thời chỉ về phía cô: “Đi cùng cô? Cô nghĩ đây là trường cấp ba số hai thật đấy à? Đang thể hiện uy nghiêm của giáo viên với bọn này sao? Hôm nay nếu cô không gọi bọn này một tiếng “anh”, thì tôi xem cô làm thế nào để rời khỏi đây.”

Sầm Thi trông thấy mùi thuốc súng phía đối phương càng ngày càng nồng, hàng lông mày khẽ giật, tuy nhiên do Tô Nhất Xán đã nói rằng đây là chuyện vặt, cô ấy có thể xử lý, nên anh chỉ đành tiếp tục đứng xem kịch.

Triệu Kỳ sợ đôi bên xảy ra xung đột, bèn đứng giữa hòa giải, khuyên Tô Nhất Xán: “Cô Tô, cô cứ về trước đi ạ, em thực sự không có thời gian đến đội bóng rổ, cô giúp em nói lại với nhà trường một câu.”

Tô Nhất Xán cũng không có ý định gây sự, nếu thái độ của Triệu Kỳ đã kiên quyết như vậy thì cô cũng định rời đi. Kết quả là vừa mới quay người, thì nhóm tên đầu đinh đã chặn cô lại và hằn học nói: “Được à nha cô giáo, chẳng thèm coi mấy anh em bọn này ra gì, địa bàn ở Thanh Cương đều do bọn tôi cai quản, đây là nơi để cô nói đến thì đến, nói đi thì đi sao?”

Vừa nói, anh ta vừa đi tới chỗ Tô Nhất Xán động chân động tay, Tô Nhất Xán phản ứng nhanh, cô lùi lại một bước, trông thấy mấy người đàn ông cùng xông lên, bèn lập tức tung chân đá vào một tên nhóc, rồi hung hăng nói: “Tôi đã không có ý định gây sự mà mấy người vẫn còn cố hả?”

Tên đầu đinh vừa nghe thấy vậy lại càng giận đùng đùng, Triệu Kỳ sợ hãi lao lên ngăn mấy người đó lại, đồng thời quay đầu hét về phía Tô Nhất Xán: “Cô Tô, cô đi trước đi ạ.”

Tô Nhất Xán thấy đối phương đông hơn, nếu thực sự đánh nhau thì bản thân sẽ không chiếm được lợi thế, bèn kéo Sầm Thi sải bước về phía hành lang. Đi đến cửa hàng lang, cô lại không yên tâm, ngoái lại nhìn, đúng lúc trông thấy Triệu Kỳ đang bị tên đầu đinh đá một cái rất mạnh, đến nỗi phải nằm bò trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

Tô Nhất Xán đau thắt tim gan, vội vàng lấy điện thoại ra, nói với Sầm Thi: “Em mau xuống dưới, tìm chỗ nào đó nấp vào, chị đi gọi người.”

Dứt lời, cô lao xuống lầu gọi điện thoại, còn Sầm Thi thì theo sau cô đi đến tầng một, anh trông thấy Tô Nhất Xán đang cầm điện thoại, không biết là gọi cho ai. Vốn dĩ Sầm Thi đang đi theo tốc độ của cô, nhưng sau đó thì giảm dần và quay người vào tòa nhà, trở lại hành lang lớn vừa rồi.

Đây là cơ hội tuyệt vời để được gặp gỡ nữ ma đầu trong truyền thuyết của trường cấp ba số hai, vốn dĩ tên đầu đinh định ở thêm với Tô Nhất Xán một lúc, để lát nữa dễ dàng chém gió với các anh em của mình, kết quả lại bị Triệu Kỳ cản trở, nên mới bốc hỏa đánh cho Triệu Kỳ một trận.

Khi Sầm Thi đi lên, thì Triệu Kỳ đang ngồi gục xuống đất, mũi chảy đầy máu. Nhóm tên đầu đinh vừa trông thấy là người đàn ông vừa rồi đi cùng Tô Nhất Xán quay lại, thì đột nhiên trở nên vô cùng phấn khích, cất tiếng chửi bới Sầm Thi: “Mày đúng là không sợ chết nhỉ, còn dám quay lại sao? Triệu Kỳ không giỏi chịu đòn, đúng lúc mấy anh em tụi tao đang thiếu người để luyện tay.”

Nói xong, đối phương lập tức vung nắm đấm về phía Sầm Thi, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, tay trái đút trong túi quần, tay phải đột ngột vươn ra túm lấy… Đầu của tên cắt đầu đinh.

Dưới ánh trăng mỏng manh, một cảnh kỳ dị đã diễn ra, tên đầu đinh cao không quá một mét bảy mươi, quá chênh lệch với chiều cao của Sầm Thi, nên Sầm Thi chẳng cần làm gì hết, chỉ vươn cánh tay dài ra giữ chặt đầu anh ta. Đối phương hoàn toàn không có cơ hội đến gần Sầm Thi, thậm chí anh ta có duỗi cánh tay mình ra cũng chẳng tài nào chạm được vào anh, cảnh tượng này quả thực có chút buồn cười, khiến mấy tên xỏ khuyên tai bên cạnh phải phá lên cười.

Tên đầu đinh vô cùng tức giận, anh ta gạt Sầm Thi ra rồi bán mạng lao về phía anh, Sầm Thi khẽ nghiêng sang để tránh đòn của đối phương. Sau đó, lại quay người túm lấy cánh tay anh ta, “rắc” một tiếng, cùng với giọng la thất thanh của tên đầu đinh là sự kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt.

Thậm chí, từ đầu đến cuối, Sầm Thi vẫn đút một tay trong túi quần, hoàn toàn không cần bỏ ra, chỉ cần dùng một tay đã vặn được cánh tay của tên đầu đinh, nhanh gọn, tàn ác và chính xác.

Tuy nhiên, kỳ lạ hơn nữa là, ngay sau đó, thêm một tiếng “rắc” vang lên, anh lại kéo tên đầu đinh kia về, đúng lúc đối phương đang thở phào nhẹ nhõm thì lại “rắc”, cánh tay anh ta tiếp tục bị vặn lần thứ hai.

Lúc này, trong không khí truyền đến một loại cảm giác kinh hãi, hai tên anh em khác vừa chuẩn bị xông lên thì bỗng vô thức lùi về phía sau một bước, chẳng ai có thể ngờ rằng người đàn ông tóc xoăn có vẻ mặt lạnh lùng này lại vặn tay người khác như thể đồ chơi.

Lần này, tên đầu đinh đã đau đến chóng mặt, bèn hét lên với Sầm Thi: “Kéo về đi người anh em, nhanh lên, giúp tôi với.”

Sầm Thi vô cảm liếc nhìn Triệu Kỳ lúc này đang như muốn rớt luôn cái cằm xuống cổ, đồng thời nhàn nhạt lên tiếng, hỏi: “Tôi có thể đưa người đi được chưa?”

“Được… Được rồi.”

“Lát nữa liệu mà xin lỗi cô Tô cho đàng hoàng.”

“Được, sẽ xin lỗi đàng hoàng, đàng hoàng.”

“Rắc” một tiếng, cánh tay của gã đầu đinh đã trở về vị trí cũ, anh ta ôm chặt cánh tay suýt chút nữa thì bị phế của mình, nhìn chằm chằm người đàn ông to cao với ánh mắt đầy kinh ngạc. Không hiểu người này từ đâu chui ra, trông không giống người Trung Quốc, cũng chẳng giống người nước ngoài.

Đám thanh niên bất lương này ở Thanh Cương tụ tập cùng nhau, thông thường gặp phải rắc rối sẽ không bao giờ báo cảnh sát, mà cứ thế lao lên đánh đấm, do đó quy luật cá lớn nuốt cá bé đã được thực hiện triệt để trong khu vực hỗn độn này. Vậy nên vì không đánh được Sầm Thi, nên đám anh em của gã đầu đinh đang bắt đầu đưa thuốc lá ra mời Sầm Thi.

Triệu Kỳ, người vẫn đang ngồi dưới mặt đất, hoàn toàn không hiểu tại sao nhóm người kia mấy phút trước còn đang muốn đánh nhau, vậy mà lúc này lại đồng loạt đứng dậy bên ban công mời thuốc, còn nhân tiện nói đến tin đồn đen đủi tại Thanh Cương nữa. Triệu Kỳ bò dậy khỏi mặt đất, khi nhìn đến Sầm Thi, trong lòng cậu ta bỗng tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Không lâu sau đó, dưới lầu có mấy chiếc ô tô sáng đèn, bên ngoài tòa nhà đang xây dở lại có vài chiếc ô tô xuất hiện, tiếp đến là lần lượt bảy, tám người xuống xe, bàn tay cầm thuốc lá của tên đầu đinh khẽ run, anh ta thò đầu ra nhìn: “Chuyện gì thế?”

Vừa mới dứt lời, thì cầu thang bên ngoài truyền đến giọng nói, Sầm Thi liếc nhìn về phía đó, rồi lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay trước khi Tô Nhất Xán đi lên.

Tô Nhất Xán vừa mới xuất hiện, Sầm Thi bèn đứng sau lưng cô làm bộ như không hề có chuyện gì xảy ra, Tô Nhất Xán có chút kinh ngạc, quay lại nói với anh: “Không phải đã bảo em tìm chỗ nào đó nấp đi rồi sao? Bọn họ không làm gì em chứ?”

Sầm Thi lắc đầu, Tô Nhất Xán thấy anh không sao thì không để ý đến anh nữa. Cô tiến lên, nói với nhóm người đầu đinh: “Lần đầu tiên tôi thấy một tên nhóc con dám xưng là thủ lĩnh của Thanh Cương, tôi đã mời anh Tôn Tứ tới đây, để anh ta xem xem rốt cuộc là ai mà lại dám ngông cuồng đến vậy.”

Vừa mới dứt lời, tên đầu đinh đã liếc nhìn Sầm Thi rồi lập tức chắp tay về phía Tô Nhất Xán: “Em sai rồi, là hiểu lầm, hiểu lầm, khi nãy em chỉ đùa với cô Tô một chút thôi ạ.”

“…” Nhận lỗi nhanh thế hả? Anh Tôn Tứ còn đang ở dưới chưa lên đến nơi mà! Ít nhiều cũng phải giữ lại chút vai trò cho đại ca của khu này chứ?

Tô Nhất Xán không ngờ rằng nhóm người vừa mới hò hét đòi đánh đòi giết này lại bỏ cuộc nhanh như vậy, thậm chí cô còn chưa kịp đứng vững đến nửa phút, điều này khiến cô có chút bối rối. Chẳng thể ngờ Tôn Tứ mà ngày nhỏ mình hay xưng anh gọi em này lại lăn lộn tốt như vậy, đến mức khiến người ta vừa mới nghe thấy đã sợ vỡ mật luôn rồi sao?

Đợi đến khi lão Tứ Tôn đưa người lên đến nơi, thì mâu thuẫn ở đây đã được giải quyết xong xuôi, nhóm anh em của tên đầu đinh còn đang liến thoắng khen Tô Nhất Xán là một nhà giáo chăm chỉ. Trông thấy bầu không khí hòa thuận như vậy, mấy người lão Tứ Tôn cũng vô cùng bối rối.

Đám đầu đinh này đều khoảng trên dưới hai mươi tuổi, tuy thích chơi bời nhưng quả thực không dám kiêu ngạo trước mặt nhóm côn đồ làm ăn, bèn chủ động cúi đầu xin lỗi Tô Nhất Xán.

Vốn dĩ đang sợ người đàn ông cao lớn mà Tô Nhất Xán đưa tới, sau đó dưới sự cảnh cáo của lão Tứ Tôn nên một lúc sau, tất cả đều đã giải tán. Thời điểm xuống lầu, đột nhiên Tô Nhất Xán phát hiện ra khi nãy Sầm Thi không đi theo mình, dù sao thì anh cũng là bông hoa quý báu trong nhà kính, chắc hẳn rất hiếm khi chứng kiến cảnh này. Cô vội vàng tụt lại phía sau vài bước, đến bên cạnh Sầm Thi, quan tâm hỏi han: “Tình huống vừa rồi không làm em sợ chứ?”

Sầm Thi cụp mắt xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười khó nhận thấy: “Có chút chút.”


[1] Con Lười (ảnh minh họa).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play