Ngày hôm đó, quả thực là Tô Nhất Xán đã bị Sầm Thi làm cho tức muốn chết, anh không nói chẳng rằng, cứ thế rời đi, sau đó buổi tối thực sự không về nhà. Đến ngày hôm sau, Tô Nhất Xán đến trường cũng chẳng thấy anh đâu, khi về nhà thì phát hiện Sầm Thi đã chuyển đi hai trong ba chiếc vali to của anh.  
Hai ngày hôm ấy, trong thời gian đi làm, về cơ bản là Sầm Thi luôn ở trong nhà thể thao, từ sau khi có rất nhiều học sinh nữ tới văn phòng tìm anh, thì hầu như anh đều không quay lại văn phòng.   
Chập tối hôm đó, Tô Nhất Xán đi siêu thị mua đồ xong, đang trên đường về nhà thì gặp Sầm Thi ở quảng trường nhỏ. Anh đang ngồi bên rìa sân bóng rổ cùng với nhóm Ân Tá, đường phố buổi tối, bóng đèn khổng lồ trên sân bóng rổ chiếu xuống nhóm thiếu niên, có người cởi trần, có người xắn ống tay áo, sự ngông cuồng của tuổi trẻ toát ra trong tiếng nói cười, chửi bới.
Sầm Thi ngồi giữa cả nhóm, ai đó đưa cho anh một điếu thuốc, anh thuận tay nhận lấy rồi ngậm bên miệng. Như thể để ý thấy anh nhìn bên sân, anh nghiêng mắt, đúng lúc đối diện với Tô Nhất Xán. Hai người cứ thế nhìn nhau hai giây, anh cong khóe miệng lộ ý tứ châm chọc, đồng thời nhìn cô rồi châm thuốc. Trước giờ, Tô Nhất Xán chưa từng tưởng tượng được, một người lại có thể thể hiện đồng thời sự lạnh lùng và hung dữ đến cực điểm đến như vậy.
Nó khiến Tô Nhất Xán tức giận đến mức lập tức rời mắt rồi đi bộ về nhà, nhưng lại nghe thấy có người bên đó gọi theo, nói vài câu: “Cô Tô đi mua đồ đấy ạ, nặng như vậy có cần tụi em xách hộ không?”
Phía sau truyền đến một tràng tiếng cười, Tô Nhất Xán lạnh lùng ngoái lại trừng mắt lườm, thì thấy khóe miệng Sầm Thi cũng hiện ý cười. Anh đang phun làn khói về phía cô, bên cạnh vẻ đẹp trai hoang dại là sự xấu xa công khai, đúng là lười không thèm diễn nữa rồi.   
Tô Nhất Xán từng dạy rất nhiều học sinh, ngoan có, hư có, hay gây rối cũng có, nhưng không thể ngờ rằng có một ngày lại bị cậu em thối này làm cho tức đến toàn thân run rẩy. Cô về nhà, khóa cổng, ném đồ ngoài sân, sau đó tức hừng hực kéo chiếc ghế lười ra sau sân, còn thuận chân đá nó một cái. 
Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi chiều, khi Tô Nhất Xán sắp hết tiết dạy, thì lương tháng này đã về, cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, nhưng cũng chẳng bận tâm. Sau khi tiết học kết thúc bèn vội vàng quay lại văn phòng, kết quả là gần đến nơi thì điện thoại lại rung lên lần nữa. Cô lấy ra xem, thấy là thông báo chuyển khoản đến của Sầm Thi, nội dung chuyển khoản chỉ vỏn vẹn hai chữ: Tiền lương.
Tô Nhất Xán cứng đơ người ngoài cửa văn phòng, đột nhiên nhớ tới chuyện đợt nghỉ Hè, anh nói sẽ nộp tiền lương của mình cho cô. Tô Nhất Xán thuận thế, ngẩng đầu liếc nhìn vào trong văn phòng, Sầm Thi không có ở đây, cô bỏ đồ xuống rồi lại chạy đến nhà thể thao. Nhóm Triệu Kỳ đang chăm chỉ bất thường, hết giờ học các môn phụ, lại ở đây tập luyện, thế nhưng Huấn luyện viên của họ thì không thấy đâu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play