Sau khi Tô Nhất Xán quay lại, hai người không ở thêm quá lâu, uống xong cốc cà phê, Đỗ Kính đình đứng dậy hỏi cô một câu: “Cần anh đưa về không?”
Tô Nhất Xán rũ mi, lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Anh ta kéo cổ áo sơ mi, nói: “Có việc gì thì liên lạc với anh.” Sau đó, bèn ra khỏi quán cà phê.
Tô Nhất Xán ngẩn ngơ một lúc trước đống tài liệu bên tay, cứ thế cho đến khi Thịnh Mễ Duyệt gọi tới, hỏi cô hôm nào rảnh, Winnie nói lâu lắm rồi cả nhóm không tụ tập, muốn kiếm buổi nào đó hẹn hò một bữa. Tô Nhất Xán thuận miệng đáp một câu “để vài hôm nữa”, nhưng trước khi cúp máy, đột nhiên cô lại hỏi: “Sau đấy lão Bác sao rồi?”
Thịnh Mễ Duyệt nói với cô: “Mọi người trong nhóm nói rằng không sao, đáng đời anh ta lắm, ai bảo anh ta vô duyên vô cớ cãi nhau với tớ làm gì. Tớ vừa mới đi cái thì mắt trước mặt sau anh ta rơi xuống hồ, cậu nói xem có phải là quả báo hay không?”
“Cậu thì có gì để cãi nhau với anh ta? Không sợ họ nói là cậu đẩy anh ta xuống à?”
Thịnh Mễ Duyệt đáp: “Đấy là điều không thể, lúc ấy Sầm Thi cũng nghe thấy, anh ta chửi bới xong là tớ rời đi luôn, chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, sau đó Sầm Thi còn hỏi han tớ nữa kìa.”
Tô Nhất Xán chợt sững sờ: “Cậu vừa nói… Là khi ấy Sầm Thi cũng ở phía sau sao?”
Thịnh Mễ Duyệt thuận miệng nói một câu: “Có lẽ là vừa đúng lúc đi ngang qua.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT