Tô Nhất Xán ngây người nhìn Sầm Thi, đầu óc rối bời, Chủ nhiệm Lương thấy bầu không khí có gì đó không ổn bèn quay lại nhìn. Tô Nhất Xán như cười như không, nhìn về phía bàn tay đang vươn tới của Sầm Thi, giọng nói không chút ấm áp: “Sao lại nói vậy, là việc nên làm mà.”
Đây là lần đầu tiên hai người họ bắt tay lịch sự như thế, ngay cả lần đón nhau ở sân bay cũng chẳng đến mức vậy. Tay của Tô Nhất Xán mềm mại hơn so với tưởng tượng của Sầm Thi, như thể chỉ cần dùng chút lực nhỏ thôi cũng sẽ làm nó gãy vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhất Xán thực sự cảm nhận được rằng bàn tay của chàng trai này còn lớn hơn so với vẻ bề ngoài của nó, dường như có thể bao phủ toàn bộ bàn tay của cô, còn mang theo sức mạnh thuộc về đàn ông nữa.
Bốn mắt chạm nhau, một người nở nụ cười, một người lạnh lùng, tuy nhiên trên gương mặt lại có vẻ như thực sự là đồng nghiệp hòa thuận trong lần đầu gặp mặt.
Sau khi Sầm Thi và Tô Nhất Xán chào hỏi nhau, anh lại ngồi trở về vị trí vừa rồi và tiếp tục viết hồ sơ, Chủ nhiệm Lương đưa những thứ vừa in cho Sầm Thi, nói: “Thầy cứ xem rồi điền nhé, có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô Tô.”
Chủ nhiệm Lương nói xong liền về bàn làm việc của mình để làm những việc khác, Sầm Thi ngẩng đầu nhìn Tô Nhất Xán đang đứng một bên. Anh vươn tay nhấc chiếc ghế tới đặt bên cạnh mình, trông thì có vẻ vô cùng tự giác, nhưng thực ra lại như thể bắt gà tập bơi, vì nếu cô không ngồi xuống sẽ bị cho là không quan tâm tới đồng nghiệp mới.
Tô Nhất Xán đi vài bước tới, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân liếc nhìn anh điền thông tin, đây là một số hồ sơ nhậm chức và vài thông tin cơ bản, trần đời chẳng thấy ai viết chữ như vậy, lại còn ngẫm cả buổi mới viết được một chữ nữa. Tốc độ này của anh thực sự đã khiến Tô Nhất Xán nhận ra rằng có lẽ hai ngày nay anh đã vắt kiệt sức tu luyện trong cả đời mình để viết mảnh giấy nhắn cho cô.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Sầm Thi ngẩng đầu lên nở nụ cười không chê vào đâu được, nếu Chủ nhiệm Lương không ngồi ở phía trước, thì có lẽ cô đã gõ vào trán anh một cái rồi. Nghĩ đến mấy ngày nay vì việc của đội bóng rổ mà chạy tới chạy lui, bận đến chết đi sống lại, kết quả là lại bận vì cậu em này, vấn đề là anh ở ngay cạnh mình mà mấy ngày cũng không buồn hé tiếng, rõ ràng là muốn nhìn cô làm trâu làm ngựa cho anh đây mà.
Đúng lúc Tô Nhất Xán đang ngày càng giận, thì đột nhiên Sầm Thi đẩy tờ giấy đến trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Chữ tuân trong từ tuân thủ viết thế nào?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play