Ngụy Tuyên Nghi không thể nào chịu được cảnh tiểu chất nữ của mình khóc. Thấy hoàng huynh ôm không tốt đứa bé, nàng liền vội vàng ôm lại con bé từ tay Ngụy Trạm.
“Vẫn là ta ôm đi, ngoan ngoãn có thể là có chút sợ người lạ, rốt cuộc hoàng huynh từ lúc nàng sinh ra đã không ôm qua nàng, dù là cha mẹ ruột cũng khó tránh khỏi xa lạ.” Giọng Ngụy Tuyên Nghi bình thản, nhưng nghe lại có chút bất mãn với huynh trưởng của mình.
Tuy biết hoàng huynh lâu như vậy không về là vì ở chiến trường liều mạng giết địch, nhưng nàng vẫn có chút khó chịu, cảm thấy hoàng huynh lúc A Vận sinh cũng không ở bên cạnh, có chút lỗi với A Vận và ngoan ngoãn.
“Quen một thời gian là được rồi.” Tạ Vận đứng bên cạnh Ngụy Trạm, có chút buồn cười nhìn bộ dạng mất mát của hắn, hảo tâm an ủi: “Sau này ở chung còn nhiều ngày, bệ hạ không cần vội.”
Ngụy Trạm gật đầu, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy vừa viết xong, đặt lên bàn.
“Quy Vân?” Ngụy Tuyên Nghi mở tờ giấy ra xem, nàng gần như không cần nghĩ cũng đoán ra đây là tên của ngoan ngoãn, cũng lập tức hiểu được hàm ý của cái tên này.
Cái tên này tuy không quá tôn quý đặc biệt, nhưng thắng ở chỗ tâm ý phi phàm, là chứng minh cho tình yêu và sự trân trọng của cha mẹ ruột, ở hoàng thất, thứ tình nghĩa này quả thực khó có được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play