Tạ Vận hô hấp nhẹ đi, trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Chương, thấy con dao trong tay Ngụy Chương ấn xuống, dường như thật sự có ý định động thủ, nàng cắn chặt răng, lạnh giọng mở miệng: “Dừng tay.”
Lưỡi dao lạnh lẽo đã dính vào ngón tay Nguyên Sương Chi, nàng trong mắt ngấn lệ, đã chuẩn bị sẵn sàng bị chặt ngón tay, ai ngờ Tạ Vận lúc này lại mở miệng ngăn cản, trông như có ý định thừa nhận chuyện hành hung ở Vân Gian bờ sông, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Vận, hung hăng lắc đầu.
Không, không thể thừa nhận, đây là một cái bẫy…
Nguyên Sương Chi chỉ hận mình không nói được, không thể vào lúc này nhắc nhở Tạ Vận, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nhắc nhở Tạ Vận đừng nói, cứ lắc đầu liên tục, nước mắt theo gò má chậm rãi chảy xuống, hai mắt trở nên mơ hồ.
Nàng không muốn vì mình mà liên lụy Tạ Vận, Ngụy Chương đối với Tạ Vận mà nói là một tai bay vạ gió, nếu không có nàng, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
“Thế nào, Tạ đại nhân có gì muốn nói sao?” Ngụy Chương nheo mắt, đáy mắt âm trầm: “Muốn nói thì mau nói, Tạ đại nhân nhớ kỹ, bổn vương chỉ nghe lời thật, nếu nói không thật, con dao này có thể sẽ rơi xuống.”
Tạ Vận nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Đêm ở Vân Gian Hà, là ta…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT