Quản gia dẫn tuyệt sắc giai nhân trong viện đi ra ngoài, trong viện chỉ còn lại Tạ Vận và Ngụy Trạch hai người nhìn nhau không nói.
Tạ Vận liếc nhìn bóng dáng mỹ nhân rời đi, sau đó cười nhìn về phía Ngụy Trạch, ánh mắt nhàn nhạt, như thuận miệng hỏi: “Thế tử Nam Gia Vương không phải đưa cho điện hạ ngươi, thì còn có thể đưa cho ai.”
“Đừng giả ngốc, ngươi tự nhiên có thể đoán được là đưa cho ai, dưới gầm trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, người trong thiên hạ đều là thần dân của vua, ngươi nói xem?”
Ngụy Trạch cười nhẹ nhàng, vừa nói vừa quan sát thần sắc biểu cảm của Tạ Vận, dường như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra vẻ hoảng loạn.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở chung mười mấy năm, cho đến hôm nay, Ngụy Trạch vẫn chưa từng thấy trên mặt Tạ Vận vẻ hoảng loạn kinh ngạc.
Nàng dường như trời sinh không có loại biểu cảm này, giữa một đám thiếu niên áo gấm ngựa hoa lại có vẻ đặc biệt ổn trọng, đọc sách giỏi, làm việc lưu loát, thủ đoạn tàn nhẫn, trong niềm tin báo thù ngày càng mạnh mẽ, đã đánh mất đi dáng vẻ vốn có.
Ngụy Trạch vẫn luôn rất bội phục Tạ Vận, không chỉ vì nàng nữ giả nam trang vào triều, mà còn vì tâm tính nàng kiên định, có một loại khí thế vạn niệm đều tro tàn lại cứng cỏi không gục ngã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play