Ánh mắt hắn sâu thẳm, ngẩng đầu nhìn lại, phảng phất như bước vào một vực sâu không đáy, không thấy được đáy.
Trầm mặc chính là mặc nhận, không nói lời nào chính là câu trả lời.
Tạ Vận nhìn chằm chằm đôi mắt Ngụy Trạm, thần sắc khó phân biệt, châm chọc cười. Nàng từ trên giường nệm bò dậy, hai tay vịn vào vai nam nhân, ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói: “Đều nghe bệ hạ, chỉ cần chứng cứ phạm tội của Tạ Xương được điều tra ra, bệ hạ có thể giúp ta báo thù, vậy bệ hạ nói gì, thần liền làm cái đó, quân ân nặng như núi, dù có muốn ta đi tìm chết, cũng không một lời oán hận.”
“Ngươi không muốn danh phận?” Nàng lảng tránh chuyện danh phận, chỉ coi tất cả những điều này là báo đáp hắn, chứng tỏ nàng căn bản không quan tâm có danh phận hay không, cũng không quan tâm hắn.
Trong mắt trong lòng nàng không có hắn, chỉ có báo thù và lợi dụng, còn lại, đều là báo đáp sau việc, không phải thật lòng bầu bạn.
“Muốn chứ, quang minh chính đại có một danh phận có gì không tốt. Bệ hạ chịu cho, ta tự nhiên vui vẻ nhận lấy, đời này thường bạn bên cạnh bệ hạ, tùy bệ hạ sai phái. Sau này các phi tần khác vào cung, ta cũng chắc chắn sẽ không ngăn cản hồ nháo…”
“Đủ rồi! Không muốn thì thôi, không cần cưỡng cầu.” Ngụy Trạm đẩy Tạ Vận ra, kìm nén nỗi đau lòng và bất lực, lật đổ mọi suy tính trước đó, từ trên bàn lấy một đạo tấu chương đã viết sẵn, ném vào lòng Tạ Vận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT