Người đàn ông đứng phía sau cô không hề có động tĩnh nào, nếu không phải cái bóng cao lớn kia vẫn đang in rõ trên mặt đất, Mạnh Du Du thậm chí còn tưởng rằng anh đã rời đi rồi.
Vài giây sau, cuối cùng anh cũng có phản ứng. Anh bước dài vòng qua trụ đá, không nói một lời, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Mạnh Du Du dõi theo bóng lưng anh từng chút từng chút khuất dần ở cuối con đường rẽ.
Toàn thân cô đã mỏi rã rời, cuối cùng cũng mất sức mà ngồi thụp xuống trụ đá, hai cẳng chân mệt lả dán sát vào mặt đá lạnh buốt, bàn chân mang giày đặt xuống đất, còn chân kia thì gác lên mu bàn giày.
Cô cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, mắt cá bị con chó kia cọ qua giờ vẫn còn dính thứ gì đó bẩn thỉu, đen ngòm và nhớp nháp.
Có lẽ là do tâm lý, dù khoảng cách có hơn nửa người, Mạnh Du Du vẫn cảm thấy mình ngửi được cái mùi tanh nồng nhớp nhúa từ chính chân mình phát ra.
Hai hàng mày mảnh nhíu chặt đầy oán khí, Mạnh Du Du ghét bỏ không để đâu cho hết. Nếu không phải cái chân này là của cô, không thể chặt bỏ được, chứ nếu chỉ là đôi tất hay chiếc giày, cô chắc chắn đã vứt bỏ ngay tại chỗ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT