Ngay sau đó, cậu lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi, làm sao mà dính dáng gì đến hiện thực được.
Cũng chỉ có thể trách là văn chương của Phương Liễm Thu quá đỗi thấm thía lòng người.
Phương Thốn Gian vừa gõ chữ trả lời Aisbey.
【Phương Thốn Gian: Cậu nói cho họ biết làm gì.】
Dương Thiếu tên đầy đủ là Dương Hạo Văn, là thiếu gia nổi tiếng ở thành phố K, nhà làm bất động sản, chơi bời rất rộng trong giới của bọn họ, còn Phương Thốn Gian với cậu ta chỉ tính là quen biết xã giao mà thôi.
“Là tại tớ, tại tớ cả. Gặp ở SYY, cậu ta biết tụi mình sẽ đến suối nước nóng, không thấy cậu nên hỏi vài câu, tớ lỡ miệng nói ra thôi.” Giọng Aisbey ở đầu dây bên kia có chút ồn, đoán chừng vẫn đang ở trong SYY.
Cậu ta nói: “Dương Thiếu nghe nói là người nhà họ Tạ, không hiểu sao bọn họ hứng thú lắm… Cậu chẳng phải bảo anh thanh mai của cậu về nước để tranh thừa kế à, ra ngoài chơi nhiều một chút, mở rộng quan hệ, sau này kiểu gì cũng hữu ích.”
“……”
Phương Thốn Gian nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.
Tạ Khinh Ngộ vừa mới về nước, bạn bè chẳng có mấy, một thân một mình cô đơn lạc lõng, nếu mình có thể dẫn anh đi gặp gỡ bạn bè, để anh hòa nhập, sau này mọi người chơi với nhau, chắc chắn sẽ không thấy nhàm chán.
Huống hồ người trong giới này toàn là con cháu nhà quyền quý, tin tức linh thông, Tạ Khinh Ngộ tiếp xúc nhiều một chút cũng chẳng thiệt thòi gì.
Quyết định xong, Phương Thốn Gian liền tính sang hỏi ý kiến Tạ Khinh Ngộ.
Vừa hay lúc này mẹ Phương đến tìm, bảo cậu mang đĩa bánh ngọt vừa làm xong đưa sang cho Tạ Khinh Ngộ.
Phương Thốn Gian vui vẻ xuống lầu, cầm lấy đĩa sứ đặt bánh ngọt rồi ra ngoài.
Nhà họ Phương sát cạnh nhà họ Tạ, đi vài bước là tới. Chuông cửa chắc vì để lâu không sửa nên chẳng có âm thanh gì, cậu đành giơ tay gõ nhẹ hai cái lên cửa.
Khoảng ba phút sau mới có tiếng bước chân từ trong nhà vọng ra, dần dần tiến lại gần. Phương Thốn Gian kiên nhẫn đợi thêm một lát, nghe thấy tiếng bước chân đã dừng lại ngay sau cánh cửa, thế nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Cậu cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Anh, là em.”
Vừa dứt lời, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Không hiểu sao trong nhà không bật đèn, ánh sáng rất yếu, cả người Tạ Khinh Ngộ chìm trong bóng tối, trông trầm mặc lại buồn bã. Chỉ khi chạm phải ánh mắt Phương Thốn Gian, đôi mắt ấy mới thoáng hiện ý cười.
Anh vịn vào mép cửa, khẽ giọng nói: “Xin lỗi để em đợi lâu, anh vừa mới sắp xếp hành lý.”
“Không sao, không sao, em chỉ mang bánh ngọt sang cho anh thôi.” Phương Thốn Gian giơ cao đĩa bánh lên một chút, để anh thấy rõ bánh trong đĩa sứ: “Nếm thử xem có ngon không?”
Tạ Khinh Ngộ dời ánh mắt nhìn bánh: “Em làm à?”
Cậu lắc đầu: “Không phải, là mẹ em làm.”
Mấy chuyện này xưa giờ cậu chẳng có năng khiếu gì.
Hồi học cấp ba, cậu từng giúp Phương Liễm Thu nướng bánh quy tặng cho nam sinh mà cô ấy thích, kết quả vì nhầm bột mì với bột bắp nên bánh nướng ra cực kỳ khó ăn, khiến mối tình đó đứt đoạn, Phương Liễm Thu giận cậu suốt một tuần không thèm để ý.
“Ra là vậy, thay anh cảm ơn dì nhé.” Tạ Khinh Ngộ nhận lấy, mỉm cười nhàn nhạt: “Em trước giờ đúng là chẳng giỏi mấy thứ này, bánh quy em tặng anh hồi trước còn nhầm lẫn bột mì với bột bắp nữa cơ mà.”
Phương Thốn Gian ngẩn người: “Em… từng tặng bánh quy cho anh sao?”
“Từng tặng. Em không nhớ à?” Tạ Khinh Ngộ cụp mắt, vẻ mặt thoáng vẻ tổn thương.
Phương Thốn Gian hoảng cả lên, như thể vừa làm sai chuyện gì, tay chân luống cuống.
Chẳng lẽ người mà Phương Liễm Thu thích hồi cấp ba là Tạ Khinh Ngộ? Không thể nào, cậu nhớ rất rõ đó là một tên họ Nghiêm.
Hay là lúc làm bánh quy với Phương Liễm Thu xong, cậu tiện tay mang tặng cho Tạ Khinh Ngộ một phần? Ông nội chẳng từng nói hồi xưa quan hệ giữa hai người họ rất tốt sao?
Nhưng nếu đúng là như vậy, sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào?
Phương Thốn Gian nghĩ đến mức đầu đau muốn nổ tung, dứt khoát không nghĩ nữa, vẫn nên an ủi anh trước đã: “Em nhớ rồi nhớ rồi, em vừa mới nhớ ra đấy. Em không chỉ nhầm bột, mà còn sợ không đủ ngọt, cho thêm rất nhiều đường, nên vị dở lắm.”
Nói càng lúc càng ngại, Phương Thốn Gian cúi gằm đầu, gần như muốn chui xuống đất.
“Không đâu, rất ngon.” Tạ Khinh Ngộ nhẹ giọng nói.
Bánh quy do Tiểu Gian tặng, anh đã ăn hết từng miếng một, thậm chí còn sợ ăn quá nhanh, phải để tan trong miệng mới dám nuốt xuống.
“Thật ạ? Vậy lần sau em lại làm cho anh nữa.”
Được Tạ Khinh Ngộ khen, Phương Thốn Gian ngượng chín mặt.
Anh nhớ kỹ như vậy, còn mình thì chẳng nhớ được gì, vậy lần sau làm thêm lần nữa, coi như bù đắp vậy.
“Ừ.”
Tạ Khinh Ngộ đáp xong, thấy Phương Thốn Gian vẫn đứng đó không đi, ánh mắt sáng rực nhìn mình, cổ họng khẽ căng lại, hỏi tiếp: “Em còn chuyện gì sao?”
“Anh ơi, mai em có một buổi tụ tập, anh có muốn… đi cùng không?” Phương Thốn Gian đầy mong chờ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như một chú chuột lang dễ thương đợi được cho ăn, khiến người ta không nỡ từ chối.
Tạ Khinh Ngộ lại không lập tức đồng ý.
Anh mắc chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, đến mức theo bản năng mà từ chối tiếp xúc với người khác, càng sợ đến những nơi đông người ồn ào.
Nếu không thì vừa nãy cũng chẳng phải lần lữa mãi không mở cửa chỉ vì không biết ai đang đứng ngoài, đến khi nghe thấy tiếng của Phương Thốn Gian mới dám lấy hết can đảm ra mở.
Chỉ mở cửa thôi đã khó như vậy, chứ đừng nói tới tụ tập, đúng là mạng cũng chẳng còn.
Lời từ chối đã lên tới miệng, nhưng ánh mắt của Phương Thốn Gian quá chân thành, trong trẻo lại sạch sẽ, tràn đầy mong đợi mà nhìn anh.
Có lẽ chẳng ai muốn thấy đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên nỗi buồn.
Tạ Khinh Ngộ cũng vậy.
Phương Thốn Gian thấy anh mãi không nói gì, tưởng anh không muốn đi, đang định khéo léo dọn đường rút lui thì liền nghe anh nói: “Ừ, anh đi.”
“Vậy thì tốt quá rồi, mai em tới tìm anh.” Phương Thốn Gian vui vẻ nói: “Anh đừng lo, bạn em ai cũng rất dễ mến.”
Thấy Phương Thốn Gian cười, tâm trạng Tạ Khinh Ngộ cũng khá hơn hẳn: “Ừ, anh đợi em.”
Tiễn Tạ Khinh Ngộ xong, Phương Thốn Gian quay về nhà, đúng lúc gặp ba và anh cả vừa đi làm về ở trước cửa.
Phương Tri Xuyên thấy cậu đi từ phía biệt thự nhà họ Tạ về, lông mày hơi nhíu lại: “Đi đâu đấy?”
Anh cả Phương Thốn Gian là Phương Tri Xuyên, sau khi tốt nghiệp trường danh tiếng liền theo ba vào công ty thực tập, bắt đầu từ vị trí thấp nhất, đến giờ đã lên làm phó tổng, trên dưới công ty ai cũng khen anh tài giỏi.
Là hình mẫu thừa kế ưu tú trong mắt người ngoài, Phương Tri Xuyên có tất cả những phẩm chất mà một người thừa kế nên có, Phương Thốn Gian đứng trước mặt anh còn nghiêm chỉnh hơn cả khi ở trước ba.
Nghe anh cả hỏi, Phương Thốn Gian lập tức đáp: “Em mang bánh mẹ làm qua cho anh hàng xóm.”
“Gọi là ‘anh’ luôn rồi à?” Ba Phương cười trêu chọc cậu.
“Lớn hơn em mấy tuổi, gọi là anh thì đúng rồi mà.” Phương Thốn Gian mạnh miệng đáp, rồi lại sán đến bên cạnh Phương Tri Xuyên nói: “Nhưng anh cả mới là người anh tốt nhất của em.”
Phương Tri Xuyên hơi nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Ít ngọt miệng thôi, mấy quyển sách anh bảo em đọc xong chưa?”
Vừa nghe nhắc đến sách, Phương Thốn Gian chỉ muốn bỏ chạy. Sách mà anh cả đưa toàn liên quan đến tài chính, cậu đọc mãi mà chẳng hiểu được gì.
Vừa chạy vào nhà vừa nói: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Nhìn cậu chạy vèo một cái là mất hút, Phương Tri Xuyên thở dài, cũng chẳng làm gì được cậu.
Anh bước vào nhà, nghiêng đầu nhìn về biệt thự nhà họ Tạ ở gần đó, khẽ cau mày, gần như không nhận ra.
Trí nhớ của Phương Tri Xuyên vốn rất tốt, gần như không gì không nhớ được, vậy mà riêng khuôn mặt thiếu gia nhà họ Tạ, cùng mọi chuyện liên quan đến người đó, anh đều chẳng tài nào nhớ ra. Chỉ lờ mờ biết hình như có một người như vậy.
Là hàng xóm bao năm, không thể nào chỉ có chút ký ức mơ hồ ấy.
Điều này với anh mà nói, tuyệt đối không hợp lý.
Phương Tri Xuyên có phần nghi hoặc.
Khi Phương Thốn Gian bước vào nhà, dì Lâm đã chuẩn bị xong bữa tối. Phương Liễm Thu đang ngồi ngay ngắn bên bàn, dáng vẻ tao nhã, đang dùng khăn giấy lau tay.
Cậu ngồi xuống cạnh Phương Liễm Thu, ngẩng đầu nhìn cô.
Phương Liễm Thu nghiêng đầu: “Nhìn gì?”
“Chị ơi, hỏi chị chuyện này.” Phương Thốn Gian hạ giọng: “Chị còn nhớ Nghiêm Như Triệt không?”
Ngiêm Như Triệt chính là mối tình đầu mà năm xưa Phương Liễm Thu từng tặng bánh quy.
Lông mày Phương Liễm Thu giật mạnh một cái: “Đừng nhắc đến tên đó với chị.”
Phương Thốn Gian giơ hai tay đầu hàng: “Được được, thực ra trọng điểm không phải là anh ta, mà là mấy cái bánh quy hồi đó em làm chung với chị.”
“Còn dám nhắc tới bánh quy à?!”
“Xin lỗi… Chị nghe em nói đã, em chỉ muốn hỏi, em có đưa bánh quy đó cho ai khác nữa không?” Phương Thốn Gian nhớ lúc ấy làm dư rất nhiều, nhưng có đưa cho người khác hay không thì thật sự không nhớ rõ.
Phương Liễm Thu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lạnh lùng cười: “Em đưa cho ai sao chị biết được, nhưng ai mà nhận được thì đúng là thảm.”
Phương Thốn Gian: “…”
“Em vừa nhắc là chị lại nhớ ra, chị đã viết chuyện đó vào đề cương tiểu thuyết rồi đấy.” Trong tiểu thuyết, Phương Thốn Gian và Tiểu Hắc có một đoạn quá khứ gió trăng mưa tuyết, Phương Liễm Thu liền tiện tay đưa chuyện đó vào.
Khóe miệng Phương Thốn Gian giật giật: “Chị thật biết cách tìm cảm hứng từ cuộc sống.”
“Tất nhiên rồi, chương mới sắp ra đó, em cứ chờ mà xem.” Phương Liễm Thu cười thần bí với cậu.
Phương Thốn Gian quay mặt đi.
Cảm ơn, thật lòng thì không muốn chờ lắm.
–
Sau khi đóng cửa, Tạ Khinh Ngộ đem phần bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh, cũng không định ăn.
Phần bánh đó, cuối cùng có lẽ cũng chỉ bị để hỏng rồi bỏ đi.
Chỉ cần không liên quan đến Tiểu Giản, thì anh chẳng mấy để tâm.
Về buổi tụ hội ngày mai… Anh nghĩ, đúng là có chút phiền phức.
Hôm sau, Phương Thốn Gian gõ cửa đúng giờ, lần này Tạ Khinh Ngộ mở cửa rất nhanh.
Hôm nay anh thay một bộ vest xám bạc, dáng vẻ thẳng tắp tuấn tú, khí chất siêu phàm, trông chẳng giống đi dự tụ hội bạn bè, mà như đang chuẩn bị đến một dạ tiệc thượng lưu hội tụ anh tài.
So với anh, áo hoodie và quần bò của Phương Thốn Gian nhìn qua đúng là tùy tiện hơn nhiều.
Phương Thốn Gian thấy anh ăn mặc thế này cũng sững ra một lúc: “Thật ra… không cần nghiêm túc như vậy đâu.”
Tạ Khinh Ngộ cười nhẹ: “Không thể để em mất mặt được.”
Phương Thốn Gian định nói cậu mà mất mặt thì ai cũng có thể, chỉ cần đứng đó thôi đã là phong cảnh đẹp rồi.
Nơi tụ hội hôm nay vẫn là quán bar SYY do Aisbey mở. Phương Thốn Gian dừng xe xong, tháo dây an toàn, quay sang nói với Tạ Khinh Ngộ: “Anh ơi, đến rồi.”
Tạ Khinh Ngộ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, theo cậu xuống xe.
Phương Thốn Gian quen đường quen nẻo dẫn anh vào SYY, người phục vụ ở cửa vừa thấy cậu đã cười nói: “Phương Thiếu gia , hôm nay đến sớm ghê nha.”
“Mọi người đến chưa?” Phương Thốn Gian đưa chìa khóa xe cho người phục vụ.
“Chưa đâu ạ, ngài là người đến sớm nhất.”
Phương Thốn Gian gật đầu, dẫn Tạ Khinh Ngộ vào bên trong, chọn một chỗ ngồi ở góc.
Lúc này còn sớm, quán bar cũng vừa mới mở cửa, nên chưa có nhiều người, Tạ Khinh Ngộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi xuống, thấy Phương Thốn Gian thành thạo gọi một ly đồ uống, còn quay sang hỏi anh: “Anh ơi, có uống rượu được không?”
Tạ Khinh Ngộ gật đầu: “Giống em là được.”
Chờ người phục vụ rời đi, anh mới nói: “Tiểu Giản có vẻ hay đến đây nhỉ?”
“Bạn em mở quán mà, mọi người thường hay tụ ở đây, nếu anh thích thì sau này cũng đến chơi cùng nha.” Phương Thốn Gian rất sẵn lòng dẫn anh đi chơi chung.
Tạ Khinh Ngộ không nói là thích hay không, chỉ khẽ cong môi cười.
Aisbey đến lúc họ đã ngồi ở chỗ đó được khoảng mười phút, đang trò chuyện.
Cậu ta vừa thấy Phương Thốn Gian liền mắt sáng rỡ: “Anh em tốt! Tôi có tin vui muốn báo cho cậu!”
Aisbey hưng phấn gào lên một tiếng, rồi lập tức nhào tới ôm Phương Thốn Gian một cái thật chặt.