Vừa liếc mắt nhìn một cái, cậu liền vội vàng tắt màn hình điện thoại.
Mặt còn hơi đỏ, không biết lại tưởng cậu đang xem nội dung không tiện nói ra gì đấy.
Tạ Khinh Ngộ chú ý thấy động tác của cậu, nghiêng đầu liếc qua, Phương Thốn Gian bình tĩnh nói: “Tin rác thôi.”
Tạ Khinh Ngộ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Xe rất nhanh đã dừng trước biệt thự nhà họ Tạ.
Phương Thốn Gian là người xuống xe trước, vòng ra sau xe, định giúp Tạ Khinh Ngộ xách một ít hành lý.
Tạ Khinh Ngộ mang theo không nhiều đồ, tổng cộng chỉ có hai vali. Phương Thốn Gian định cầm giúp một cái, nhưng lại bị Tạ Khinh Ngộ ngăn lại.
“Tiểu Gian, để anh làm.”
Phương Thốn Gian đành buông tay, trong lòng còn thấy kỳ lạ tại sao cái vali này nhẹ hều.
Biệt thự nhà họ Tạ đã hơn chục năm không có ai ở, bên ngoài trông như một lâu đài phủ đầy gai góc, bên trong chắc chắn cũng không khá hơn là bao.
Huống chi Tạ Khinh Ngộ vừa mới về nước, một người sống trong căn biệt thự to như vậy, Phương Thốn Gian chỉ nghĩ thôi đã thấy rờn rợn.
Vì thế cậu nói: “Anh ơi, hay là trước cứ về nhà em ở đi? Đợi khi nào dọn dẹp xong nhà anh rồi chuyển về cũng chưa muộn.”
“Làm phiền em thế thì ngại quá.” Tạ Khinh Ngộ khẽ lắc đầu, khéo léo từ chối, “Cảm ơn em, anh tự thu dọn được.”
Anh đã nói vậy rồi, Phương Thốn Gian cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành thôi.
Nhìn Tạ Khinh Ngộ đẩy cánh cổng sắt phủ đầy dây leo bước vào, bóng người cao ráo dần khuất sau cánh cổng, Phương Thốn Gian khẽ thở dài.
Một người dịu dàng và mạnh mẽ như anh ấy, sao lại phải chịu nhiều đau khổ đến vậy. Mắc bệnh nan y thì thôi đi, còn phải cố gắng mang bệnh trở về tranh giành tài sản.
Đúng là ông trời chẳng có mắt.
Phương Thốn Gian thấy tiếc thay cho Tạ Khinh Ngộ, lập tức chia sẻ chuyện này với SB (Ái Tư Tỉ - Aisbey).
SB không trả lời, chắc là còn đang vui vẻ ngâm mình ở suối nước nóng.
Cậu nhìn theo Tạ Khinh Ngộ đi vào biệt thự, rồi mới quay về nhà mình.
Tạ Khinh Ngộ quay lưng lại, ngay khi không còn ai nhìn thấy, nét dịu dàng trên mặt lập tức biến mất, như thể bây giờ mới là bộ dạng thật của anh.
Anh mở cánh cửa lớn, một mùi ẩm mốc cũ kỹ lập tức xộc vào mũi.
Toàn bộ đồ đạc trong đại sảnh đều được phủ vải trắng, tỏa ra một luồng khí lạnh âm u, anh bước vào, đến lông mày cũng không động đậy.
Nơi này gần như chẳng thay đổi gì so với lúc anh rời đi.
Anh đứng yên tại chỗ, lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau đi lớp mồ hôi mỏng trên lòng bàn tay—chỉ cần nói chuyện với Phương Thốn Gian, thậm chí là hơi đến gần, cũng khiến anh tim đập thình thịch.
Cứ thế mãi thì không ổn.
Tạ Khinh Ngộ cúi mắt vừa lau vừa nghĩ, may mà anh đã trở về, thời gian vẫn còn dài, mọi chuyện đều có thể từ từ tiến hành.
Lau xong tay, anh tiện tay đặt khăn lên bàn, ánh mắt rơi xuống chiếc vali bên chân.
Chính là chiếc vali mà lúc nãy anh không để Phương Thốn Gian xách giúp.
Tạ Khinh Ngộ nhìn nó một lát, mới cầm lên, cùng với tấm bảng đón sân bay mà Phương Thốn Gian viết, mang lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, anh đi thẳng đến một góc trong phòng.
Nơi đó vốn là một phòng thay đồ, nhưng sau này đã được cải tạo thành kho chứa đồ.
Anh mở vali ra, bên trong đầy ắp những bức thư, giống như tuyết rơi phủ đầy tầm mắt, dày đặc, chắc phải hơn trăm bức, không rõ đã tích lại bao lâu.
Anh kiên nhẫn lấy từng phong thư ra, xếp gọn vào một chỗ, ngay cả tấm bảng đón sân bay kia cũng được anh đặt ngay ngắn.
Cuối cùng, anh khóa lại ngăn tủ.
Xong hết tất cả, lúc này anh mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Phương Thốn Gian rời nhà họ Tạ, về đến nhà thì thấy Phương Liễm Thu và mẹ Phương—Hạ Khả Dự đang ngồi thảo luận về một chương trình tạp kỹ.
Là một show tuyển chọn nhóm nhạc nam đang cực kỳ hot dạo gần đây, hai mẹ con đang tranh luận xem thí sinh mà mình thích liệu có thể lọt tiếp hay không. Đang nói đến phần gay cấn, Hạ Khả Dự nói: “Mẹ thấy người con nói khả năng vào tiếp không cao đâu.”
Phương Liễm Thu hừ một tiếng: “Huấn luyện viên Lục kia mẹ quen, hôm nào mẹ hỏi thẳng xem thí sinh đó có qua không.”
Hạ Khả Dự đang định nói tiếp, vừa quay đầu thì thấy Phương Thốn Gian đi vào, liền gọi lại hỏi: “Tiểu Gian, con đón cậu thiếu gia nhà họ Tạ rồi à?”
“Vâng ạ.” Phương Thốn Gian tiện tay cầm một quả nho đã rửa sạch trên bàn, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
“Ấn tượng thế nào?” Phương Liễm Thu có vẻ rất hứng thú.
Phương Thốn Gian biết chị đang hỏi cảm nhận về Tạ Khinh Ngộ, nghĩ ngợi một chút rồi nghiêm túc đáp: “Anh ấy rất tốt, là một người anh trai rất dịu dàng.” Không chỉ dịu dàng, mà còn rất kiên cường.
Phương Liễm Thu gật đầu. Có thể khiến em trai mình khen như thế, chắc chắn không phải người tầm thường.
Phương Thốn Gian nói tiếp: “Em thấy nhà họ Tạ lâu lắm không có ai ở, ban đầu định mời anh ấy về nhà mình ở tạm vài hôm.”
Hạ Khả Dự tò mò nhìn ra sau lưng cậu: “Vậy cậu ấy có đến không?”
“Không, anh ấy nói ngại làm phiền.” Phương Thốn Gian ăn hết quả nho, ngửi thấy trong không khí có mùi kem sữa ngọt ngào liền hỏi: “Mẹ lại đang làm bài tập hả?”
Hạ Khả Dự là hình mẫu quý phu nhân tiêu chuẩn, mỗi ngày nếu không tụ họp salon với các chị em quý tộc khác, thì cũng đăng ký các lớp học để giết thời gian, tất cả đều rất tốn tiền.
Tháng trước là học làm gốm và vẽ tranh, tháng trước nữa là cắm hoa và thưởng thức âm nhạc, gần đây mới đăng ký lớp làm bánh ngọt, rảnh rỗi lại nghiên cứu tại nhà, Phương Thốn Gian cũng đã quen rồi.
Hạ Khả Dự cười đáp: “Đúng thế, sắp xong rồi… Đúng rồi, đứa nhỏ nhà họ Tạ mới về, chắc chắn chưa ăn gì đâu, lát nữa con mang bánh mẹ làm sang cho cậu ấy đi.”
Phương Thốn Gian gật đầu: “Dạ.”
Nhân tiện cậu cũng có thể sang xem Tạ Khinh Ngộ thế nào, biết đâu anh ấy đang dọn dẹp, mình còn có thể giúp một tay.
Phương Thốn Gian đang định lên lầu thì bị Phương Liễm Thu gọi lại.
Cậu quay đầu lại, Phương Liễm Thu cười híp mắt nói: “Nhớ phải xem đấy.”
Phương Thốn Gian: “…”
Hạ Khả Dự khó hiểu: “Cái gì cơ?”
Phương Liễm Thu : “Không có gì đâu, chỉ là đồ tốt cho người lớn thôi mà.”
Hạ Khả Dự nhìn Phương Thốn Gian, ánh mắt đầy hàm ý: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“……”
Phương Thốn Gian không biết nói gì, ném cho Phương Liễm Thu ánh mắt “chị có bệnh à”.
Cậu chạy vội lên lầu, về đến phòng mới đóng cửa lại, rồi như kẻ trộm mở file mà Phương Liễm Thu gửi.
Cậu đâu phải thích, chỉ là muốn xem xem chị mình còn có thể viết ra thứ “mù mắt” gì nữa thôi.
Chuẩn bị sẵn tâm lý, cậu cúi đầu nhìn xuống.
[Tiểu Hắc sau khi về nước, lại sống trong căn nhà cũ của mình.
Hắn rất vui khi được gặp lại Phương Thốn Gian, dù người kia đã có rất nhiều bạn bè bên cạnh, dường như không còn cần đến mình nữa.
Nhưng trong lòng vẫn có một cảm xúc mang tên “ghen tị”, khi thấy Phương Thốn Gian thân thiết với người khác, dần dần xâm chiếm trái tim hắn.
Một hôm, hắn chủ động hỏi: “Tiểu Gian, em có thể đưa anh đi gặp bạn của em không?”
Phương Thốn Gian không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý.
Hôm sau, khi đi tụ họp, Phương Thốn Gian dắt Tiểu Hắc theo cùng, vừa mới gặp mặt, Aisbey đã lập tức cho cậu một cái ôm nhiệt tình.
Tiểu Hắc nhìn cánh tay Aisbey đang ôm lấy Phương Thốn Gian, rơi vào trầm tư.
Phương Thốn Gian im lặng một lúc, nhắn tin cho Phương Liễm Thu:
【Phương Thốn Chi Gian: Tại sao Aisbey cũng có mặt trong truyện???】
【Vô Nhục Tư Văn: Gần với hiện thực, giúp em dễ nhập vai hơn.】
Phương Thốn Gian cạn lời, gõ chữ đáp lại:
【Phương Thốn Chi Gian: Nhưng Aisbey tuyệt đối không đời nào vô duyên vô cớ ôm em! Cốt truyện này quá hoang đường!!】
【Vô Nhục Tư Văn: Ha, chị là tác giả, chị nói có thì là có.】
Viết xong vẫn thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu:
【Vô Nhục Tư Văn: Đừng có lắm lời, you can you up.】
Phương Thốn Gian: “……”
Thôi vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi lại được chị ấy.
Cậu tiếp tục đọc đoạn tiếp theo.
Năm phút sau, Phương Thốn Gian bỗng nhiên sinh ra một nỗi đồng cảm sâu sắc với Aisbey.
Không vì gì khác, chỉ là vì… thật sự quá thảm.
Trong truyện, Tiểu Hắc thấy Aisbey ôm Phương Thốn Gian, trong lòng tuy có ghen nhưng chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, suốt cả buổi yên tĩnh như tờ.
Hôm sau, tay phải của Aisbey do bị ngã mà gãy xương, phải bó bột, chẳng làm được gì.
Phương Thốn Gian cảm thấy Phương Liễm Thu viết tình tiết này, có lẽ là để khắc họa nhân vật Tiểu Hắc với tính cách cực kỳ chiếm hữu, đồng thời cũng để “trả thù” Aisbey vì đã từng đắc tội với cô.
Thực ra cũng chẳng phải thâm thù đại hận gì, chỉ là hồi lớp 10, Aisbey và Phương Thốn Gian cùng học, còn Phương Liễm Thu lúc ấy học lớp 12, bận rộn ôn thi giữa kỳ. Vì vậy, hôm thi giữa kỳ, Phương Thốn Gian đặc biệt chuẩn bị cho chị gái một phần bữa sáng.
Aisbey không biết phần ăn thừa ra ấy là dành cho Phương Liễm Thu, tưởng là Phương Thốn Gian mời nên hí hửng ăn sạch.
Vì thế hôm đó Phương Liễm Thu phải nhịn đói đi thi giữa kỳ.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà chị ấy ghi nhớ đến tận bây giờ.
Tuy chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng Phương Thốn Gian vẫn cảm thấy xót xa thay cho người bạn vô tội kia.
Đang nghĩ thế thì Aisbey nhắn tin đến.
【SB: Giờ mới thấy tin nhắn của cậu, đón người rồi à?】
【Phương Thốn Chi Gian: Đón rồi.】
【SB: Hahaha vậy là tốt rồi, lễ chào hỏi kiểu nước ngoài tớ dạy cậu, cậu làm chưa đấy?】
Nhắc đến chuyện này Phương Thốn Gian thấy hơi bực mình, đừng nói là lễ chào hỏi kiểu nước ngoài, đến lễ chào hỏi kiểu trong nước cậu còn chưa làm được nữa là.
Thế nên cậu quyết định lảng sang chuyện khác.
【Phương Thốn Chi Gian: Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng vui không?】
【SB: Vui cái nỗi gì, tại cậu không đi, mấy đứa khác bảo không có hứng nên cũng không đi nữa, một mình tớ càng không có hứng, thành ra chẳng đi đâu cả [khóc ròng]】
【SB: Không nói chuyện đó nữa, mai cậu có rảnh không, tụ tập một chuyến đi, SYY đang chờ cậu đấy.】
SYY là quán bar do Aisbey mở, cũng là nơi tụ họp thường xuyên của nhóm bạn họ, có chuyện hay không có chuyện gì cũng kéo nhau đến đó chơi.
Phương Thốn Gian suy nghĩ một chút, ngày mai quả thật không có việc gì, bèn đồng ý.
Tám chuyện qua lại một lúc, đang nói lan man đủ thứ, Aisbey bỗng gửi đến một tin nhắn thoại:
“À đúng rồi, mai dẫn cả anh thanh mai trúc mã nhà cậu đi cùng đi, tớ nói với đám Dương thiếu rồi, tụi nó đều rất muốn làm quen với ảnh.”
Phương Thốn Gian giật mình, chợt nhớ đến cánh tay bị thương oan uổng của Aisbey trong truyện…