Tô Diễn thực sự muốn đưa Đường Hoan vào viện, nhưng vào viện cần có chứng minh thư và người giám hộ. Bản thân cậu vẫn còn là một đứa trẻ, mà số tiền trong tay có lẽ chỉ đủ cho vài ngày viện phí. Cuối cùng, cậu chỉ có thể đưa Đường Hoan đến một phòng khám nhỏ để truyền vài chai nước muối.
Lúc tiêm, bàn tay bé nhỏ của A Hoan cứ liên tục lùi về phía sau, nhìn chiếc kim nhọn hoắt. A Hoan - vốn luôn mạnh mẽ - lại sợ hãi khóc lớn: “Anh ơi, đừng tiêm! Tiêm sẽ đau lắm!”
Tô Diễn ôm đầu cô bé vào lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “A Hoan đừng sợ, phải tiêm thì bệnh mới khỏi! Khỏi rồi anh sẽ dẫn em đi ăn thịt.”
Bình thường chỉ cần hứa đưa đi ăn thịt là có thể dỗ dành được cô bé, nhưng lần này có lẽ A Hoan thực sự sợ tiêm, khóc mãi không thôi. Cho đến khi khóc mệt, cô bé mới ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Diễn.
Khi thanh toán, người thu ngân nói "368 đồng." Tô Diễn đưa tiền, cảm thấy hơi xót ruột. Nhưng nghĩ đến việc A Hoan sẽ khỏe hơn sau khi tiêm, cậu thấy số tiền bỏ ra cũng đáng. May mắn là trước khi cho cậu nghỉ việc, ông chủ nhà hàng đã trả thêm một tháng lương, giúp cậu không quá chật vật ngay lúc này. Nhưng sau này phải sống sao đây, lại là một câu hỏi khó.
“Anh ơi, em ngứa họng...”
Ban đầu Tô Diễn nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là A Hoan sẽ khỏi, nhưng thực tế không như vậy. A Hoan thường xuyên khàn giọng nói rằng họng ngứa, sau đó là những cơn ho dữ dội liên tục, thậm chí đôi khi còn ho ra cả máu. Cổ họng cô bé có lẽ đã bị tổn thương nghiêm trọng, đến mức khi nói chuyện giọng gần như không còn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT