Chương 497: Thiếu soái si tình (97)

Edit:bắpp_03

“Vậy thì lại càng không thể nào! Ta xinh đẹp thế này, ngươi nói chúng ta thành thân đã hai năm mà vẫn chưa viên phòng, sao có chuyện đó được?!”

Đường Hoan trừng mắt nhìn Hoắc Thành, ánh mắt chẳng khác nào đang nhìn một con cầm thú.

Lão nương đây là tiên nữ tuyệt sắc, yêu mị khuynh thành thế này!

Hơn nữa, ta còn là thê tử mà ngươi cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận. Vậy mà ngươi lại bày ra cái bộ dạng si tình không hối tiếc kia…

Chưa viên phòng?!

Rốt cuộc là ngươi không được, hay là ta không được?

Ánh mắt nàng sáng rực, rõ ràng là không tin một chữ nào.

Hoắc Thành: “...”

Từng câu từng chữ của nàng khiến hắn không biết phải trả lời thế nào. Ngươi nói xem, hắn biết trả lời sao đây?!

Đường Hoan đúng là quá mức nghịch ngợm.

Đặc biệt là khi đối mặt với người mà nàng ôm lòng ác ý, lời nói của nàng cứ như từng nhát dao, thỉnh thoảng lại đâm trúng chỗ đau, khiến người ta tức đến giậm chân mà vẫn không làm gì được!

Hoắc Thành không thể kiềm chế nổi bản thân, cố gắng muốn tiến lại gần nàng.

Nhưng nàng lại giống như một con nhím nhỏ, mỗi lần hắn vừa đến gần, liền bị nàng đâm cho đầy mình máu me!

Sau một thời gian cố gắng nhẫn nại, Đường Hoan hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Nàng thà rằng đối phương một đao giết nàng cho xong!

Hoặc ít ra cũng nên bộc lộ rõ mục đích, ví như muốn bắt nàng đem đi đổi tiền với Ninh Viên!

Còn hơn là cứ quanh quẩn bên cạnh nàng như ruồi bọ thế này!

Hắn cứ luôn miệng nhắc lại những chuyện đã qua, rằng nàng từng đối xử với hắn tốt thế nào, rằng giữa hai người từng có bao nhiêu kỷ niệm, từng vui vẻ ra sao…

Mẹ nó!

Nàng hoàn toàn không nhớ gì cả!

Cứ có cảm giác như bên cạnh mình có một tên bệnh thần kinh, suốt ngày bịa ra mấy chuyện không đầu không đuôi!

Vì thế, cuối cùng Đường Hoan bắt đầu gây sự vô cớ…

“Ta muốn Ninh Viên!”

"Em là của ta, không phải của Ninh Viên!" Mỗi lần nghe nàng nhắc đến cái tên Ninh Viên, Hoắc Thành lại ghen đến mức chỉ hận không thể giết chết hắn ta.

“Nhưng ta chỉ cần Ninh Viên! Ta không quen biết ngươi, cũng chưa từng trải qua những chuyện đó với ngươi!”

“Em có! Chẳng qua là do Ninh Viên dùng thủ đoạn hèn hạ khiến em quên hết mọi chuyện!”

“Nếu đã quên, thì với ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Ta muốn Ninh Viên, ta muốn Ninh Viên, ta muốn Ninh Viên! Dù ta từng có gì với ngươi, thì bây giờ ta cũng không cần ngươi nữa!”

Nếu đã quên, thì có nghĩa là không còn quan trọng?

Hoắc Thành chỉ cảm thấy nơi trái tim mình như bị ai đó dùng dao nhỏ đâm xuyên một lỗ.

Máu tươi cuồn cuộn trào ra, hắn đau đến tột cùng, cố gắng bịt kín vết thương ấy, nhưng thế nào cũng không ngăn được máu chảy!

Đường Hoan không nói thêm gì nữa.

Chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Ta muốn Ninh Viên.”

Hoắc Thành chưa từng cảm thấy tim mình đau đến thế.

Lảo đảo bước ra khỏi viện, vừa ra đến cửa, nước mắt đã không kìm được mà tuôn rơi như mưa.

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng tột độ mà thôi.

Giờ khắc này, hắn đã đau đến tận cùng.

Tất cả những gì từng làm, giờ đây đều hóa thành từng nhát dao đâm ngược vào tim hắn, khiến toàn thân hắn máu thịt mơ hồ.

Hoắc Thành biết, nàng quên hết mọi chuyện, chắc chắn là do Ninh Viên giở trò!

Vì vậy, từ sau khi đưa nàng trở về, hắn liền không ngừng tìm gặp các danh y, mong tìm được cách giúp Đường Hoan khôi phục ký ức.

Nàng hiện tại bài xích hắn như vậy, là vì nàng đã quên hết quá khứ!

Chỉ cần nhớ lại, chỉ cần nhớ lại tất cả, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Hoắc Thành tự an ủi mình như thế.

Nhưng Đường Hoan căn bản không cho hắn cơ hội. Thấy hắn không có ý định thả người, cũng không có ý định đòi tiền chuộc, nàng liền dứt khoát tuyệt thực…

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play