Chương 481: Thiếu soái si tình (81)

Edit:bắpp_03

Hoắc Thành cố gắng chống đỡ thân mình, giảm bớt lực đè lên người Đường Hoan.

Thế nhưng, cô vẫn bị hắn làm cho mệt đến mồ hôi đầm đìa.

Hoắc Thành cảm thấy bản thân đúng là đồ khốn. Rõ ràng là hắn tự mình lựa chọn, vậy mà cuối cùng người chịu khổ nhiều nhất lại là Tịch Cẩm Hoan!

“Ai da…”

DM DM DM!

Đường Hoan chỉ cảm thấy mắt cá chân đau nhói như bị xuyên tim.

Khó trách ai cũng xem thường cô – một kẻ què, bởi vì đúng là quá vô dụng!

Lần mò đi trên đường núi vốn đã nguy hiểm, lại còn khập khiễng, không cẩn thận giẫm phải một hòn đá nhỏ, cô liền loạng choạng suýt ngã.

Đường Hoan suýt nữa kéo cả Hoắc Thành lăn từ trên sườn núi xuống!

“Tịch Cẩm Hoan, em không sao chứ?” Hoắc Thành lo lắng hỏi dồn.

Đường Hoan vừa đau vừa tức, vành mắt đỏ hoe, “anh cảm thấy tôi có giống không sao không?”

Hoắc Thành nghẹn lời.

“Tôi thật không hiểu sao lại cứ gặp phải mấy ôn thần như các người, ai cũng hại tôi thê thảm!”

Vừa chống người đứng dậy tiếp tục đi, Đường Hoan vừa thấp giọng oán trách.

“Gặp Tịch Cẩm Nguyệt thì bị cô ta hại què một chân. Gặp anh, chẳng lẽ định hại nốt cái chân còn lại của tôi?”

“Cẩm Nguyệt hại em què một chân? Là có ý gì?” Hoắc Thành nghe vậy thì khó hiểu, bèn hỏi lại.

“Khi còn nhỏ, cô ta  rơi xuống hồ băng, tôi liều mạng cứu cô ta lên. Kết quả cô ta lại lấy oán báo ân, cắn tôi một cái, chẳng phải khiến tôi què chân là gì?”

Rơi xuống hồ băng?

Trong đầu Hoắc Thành bỗng chốc trống rỗng, “em nói vậy là có ý gì?”

Cô từng cứu Cẩm Nguyệt dưới hồ băng?

“Chân em bị què từ khi nào?” Hoắc Thành lập tức truy hỏi.

Đường Hoan quay đầu nhìn hắn, dưới bóng đêm đen đặc, cô cười như không cười, nói: “Hoắc Thành, nếu tôi nói người cứu anh năm đó là tôi, anh tin không?”

Trong đầu Hoắc Thành trống rỗng, theo bản năng buột miệng: “Chuyện đó không thể nào!”

Sắc mặt Đường Hoan lập tức trầm xuống.

Thấy chưa, đây chính là lý do vì sao cô chưa từng vạch trần chuyện năm đó.

Bởi vì có những thứ như niềm tin giữa người với người, một khi đã không có thì không thể nào lay chuyển.

Hắn không yêu ngươi, nên cũng chẳng tin ngươi.

Dù ngươi có nói ra sự thật, hắn cũng sẽ không tin.

“Xem ra đầu óc anh vẫn chưa hoàn toàn hỏng, còn biết phân biệt đúng sai. Không tin cũng phải thôi. Thật ra tôi vừa rồi chỉ bịa đại một câu, xem có thể nhân lúc anh đang yếu mà lừa được anh hay không.”

Đường Hoan nhún vai, vẻ mặt thản nhiên.

Tin hay không cũng chẳng quan trọng, nói như thể cô cần lắm sự tin tưởng của hắn vậy.

“Tôi không phải không tin em, tôi…”

Hoắc Thành cảm thấy mình lại vừa làm sai điều gì đó, vội vàng muốn cứu vãn, nhưng lúc này Đường Hoan đã chẳng còn muốn nghe hắn giải thích thêm gì nữa.

Hai người gian nan đi thêm một đoạn đường núi, thì cả khu rừng bỗng vang lên tiếng ồn ào náo động, dường như có người đang truy đuổi ai đó!

“Truy về hướng này!”

Phía sau là một hàng dài đuốc cháy sáng, tiếng người càng lúc càng gần.

Tên Hoắc Thành này xem ra vận khí không tốt chút nào!

Rõ ràng đối phương đang nhắm thẳng vào hắn!

Đường Hoan thậm chí còn có ý định ném hắn lại rồi tự mình chạy trốn.

“em mau chạy đi, đừng lo cho tôi!” Hoắc Thành gào lên với Đường Hoan.

“anh nghĩ một kẻ què như tôi có thể chạy được bao xa?” Đường Hoan nắm chặt cánh tay Hoắc Thành, theo bản năng bước nhanh hơn.

Vừa rồi cô đã trẹo chân, lúc lên núi lại bị cào rách đến chảy máu, cả người đau đến mức thở cũng khó khăn.

Hai chân như nhũn ra…

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play