6.
Sức khỏe đã ổn, tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn, tôi quay trở lại với cuộc sống thường ngày.
Tức là… sống như một con mèo người: đi học, về ngủ, ăn cơm được nấu sẵn, và bị cằn nhằn mỗi ngày.
Nhưng gần đây, có một chuyện làm cậu cứ thấy... lạ lạ.
Bạn cùng lớp của tôi – Thịnh Thịnh Minh đến phòng trọ mượn sách và tiện thể ăn ké. Tôi vốn ít tiếp xúc người lạ, nhưng Thịnh Minh là bạn học từ năm nhất nên cũng không quá khó chịu.
Thẩm Ngôn không nói gì, chỉ âm thầm bưng trà ra, rồi lặng lẽ đứng ở cửa bếp nhìn ra… với ánh mắt không thể bình thường hơn.
“Ê, ông sống một mình mà có ai phụ nấu cơm à? Nãy tôi thấy bóng ai đi qua kìa?”
“Không. Tự động hóa thôi.” Tôi đáp gọn.
Thịnh Minh nhìn quanh: “Tự động hóa mà nêm nếm ngon vậy á? Cơm thịt rim trứng kho mà làm được thế này là phải có người mẹ nấu từ kiếp trước rồi.”
“… Chắc tôi từng là mẹ ông kiếp trước.” Tôi nhăn mặt.
Thịnh Minh cười phá lên. Thẩm Ngôn trong bếp thì… không cười.
Sau khi bạn về, tôi thấy anh m/a đang lau chén hơi mạnh tay hơn bình thường. Đĩa cũng rung lên một tiếng cạch.
“Anh ổn không?”
“Ổn. Tôi chỉ thắc mắc… khách hôm nay ăn tới ba miếng thịt. Lỡ đâu không đủ cho cậu.”
“Ơ… thì tôi vẫn no mà…”
“… Khoan đã, anh đang… gh/en?”
“Không.” Anh trả lời quá nhanh.
Tôi nhướng mày, cố nín cười: “Anh biết tôi với Thịnh Minh chẳng có gì mà.”
“Tôi biết.”
“… Anh thấy tôi với người khác thì khó chịu hả?”
Thẩm Ngôn im lặng một chút, rồi đáp: “Tôi không khó chịu với cậu. Tôi khó chịu với… cảm giác tôi không phải là người duy nhất mà cậu tin tưởng.”
Đêm hôm đó, tôi nằm trằn trọc trên giường, đầu không dứt được câu nói ấy.
“Tôi không phải là người duy nhất mà cậu tin tưởng.”
Cậu từng sống khép kín, từng sợ đụng chạm, từng nghĩ thế giới này không ai đủ kiên nhẫn để ở lại. Nhưng người kia – người không còn sống – lại vừa cằn nhằn vừa nấu ăn, vừa cau có vừa lo lắng, và còn biết gh/en…
Tôi mỉm cười, mở app đ/á/nh giá h/ồn m/a và gõ vào mục “Nhận xét tùy chỉnh”
"Không ai thay thế được."
Gửi.
Không cần sao.
Không cần điểm.
Chỉ cần anh ta đọc được.
7.
Một buổi chiều mùa hạ, trời không nóng nhưng đầy gió.
Tôi trở về sau buổi học, ném cặp lên ghế, rồi buông mình xuống thảm với tiếng thở dài kéo dài như ti/ếng r/ên của một linh h/ồn mất ngủ.
Thẩm Ngôn bước ra từ bếp, tay vẫn cầm khăn lau bát, hỏi:
“Lại trễ deadline?”
“Không. Chỉ là… thấy mọi người có vẻ sống đúng ‘thanh xuân đại học’ hơn tôi. Đi chơi, hẹn hò, có nhóm bạn thân. Còn tôi thì…”
Tôi ngừng lại, rồi lăn qua, chui vào một góc thảm như một con mèo lười vừa thua một ván cờ cuộc đời.
“… Tôi thì về nhà với một h/ồn m/a đang lau bát.”
Thẩm Ngôn không phản ứng gì. Một lúc sau, anh đặt khăn xuống, ngồi cạnh, nói đều giọng:
“Thế cậu có thấy chán không?”
“Cũng có chút. Nhưng… không muốn đổi.”
Tôi ngồi bật dậy, tựa lưng vào sofa.
“Tôi sợ người lạ. Tôi sợ nói sai, sợ ánh mắt, sợ bị đ/á/nh giá. Nhưng với anh thì tôi không phải sợ. Vì anh không sống. Không có định kiến, không có phán xét… đúng không?”
Thẩm Ngôn không trả lời ngay.
Anh nhìn tôi, lần đầu tiên, bằng ánh mắt đầy… con người.
“Tôi có đ/á/nh giá đấy. Chẳng hạn như: Cậu nấu ăn tệ. Cậu để vớ bên ngoài giặt đồ như cúng tổ tiên. Và cậu có vẻ đang tự đ/á/nh giá mình quá khắt khe.”
Tôi phì cười, rồi lại cúi đầu.
“Anh sẽ biến mất khi hết hợp đồng đúng không?”
“… Nếu cậu không gia hạn thì đúng vậy.”
“Mà… nếu tôi gia hạn… anh có muốn ở lại không?”
Thẩm Ngôn hơi bất ngờ.
“Câu hỏi đó… không nằm trong hợp đồng.”
“Tôi biết. Nhưng nó nằm trong lòng tôi.”
Không gian yên lặng một lúc lâu. Chỉ có tiếng kim đồng hồ lách tách, và gió thổi qua khe cửa sổ.
Cuối cùng, Thẩm Ngôn khẽ nói: “Nếu tôi được chọn… tôi muốn ở lại. Không phải vì công việc. Mà vì người chủ nhà.”
Đêm đó – nhật ký đ/á/nh giá (mục ẩn)
“Sở thích ngoài hợp đồng: Lắng nghe.
Kỹ năng ngoài hợp đồng: Chạm vào những điều cậu ấy không dám nói.
Nguyện vọng ngoài hợp đồng: Ở lại, nếu được phép.
8.
Chiều cuối tuần, trời lại đổ mưa. Loại mưa vừa đủ để khiến người ta ngại ra đường, nhưng không đủ để làm dịu đi cảm giác bồn chồn trong lòng.
Tôi ngồi trên bàn học, nhìn email thông báo từ trường về kỳ thực tập bắt buộc vào học kỳ sau. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt đầy suy tư.
Thẩm Ngôn đứng trong bếp, mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cậu qua khe cửa.
Hợp đồng giữa họ – đúng ra – chỉ còn vài ngày là hết hạn.
Tôi vẫn chưa nói gì về việc gia hạn.
Và anh... cũng không dám hỏi.
Bữa cơm tối hôm đó, Thẩm Ngôn nấu canh cá, món tôi từng khen “ăn lần đầu thấy giống vị nhà”.
Nhưng tối nay, tôi ăn lặng lẽ, không buông một lời nhận xét nào.
Anh hỏi: “Cá có tanh không?”
“Không. Ngon.”
“Sao trông cậu có vẻ… đang lo?”
Tôi lưỡng lự, rồi đặt đũa xuống.
“Thật ra... kỳ thực tập của tôi sẽ phải chuyển lên khu ký túc xá trường trong ba tháng. Không được mang người thân theo.”
Anh im lặng. Cảm giác... như có thứ gì đó nhỏ nhẹ tan vào trong không khí – một tiếng "ừ" không thốt nên lời.
Tôi ngẩng đầu: “Tôi đang tìm cách để chuyển hợp đồng của anh theo. Có vẻ hơi rối. Vì anh là dạng ‘cư trú cố định’. Mỗi căn nhà chỉ gắn được một khế ước m/a – không thể mang anh đi chỗ khác mà không được phép.”
Thẩm Ngôn vẫn không nói gì. Một lúc sau, anh cười khẽ, nụ cười không hẳn là buồn, chỉ như thể... đã đoán trước.
“Cậu không cần phải gượng ép.”
“Tôi không ép. Tôi muốn anh đi theo.”
“… Có thể tôi không hợp với thế giới người sống. Ở trong căn phòng nhỏ này, tôi biết mình là gì, mình nên làm gì. Nhưng bước ra ngoài kia, nơi tôi từng ch*t, nơi con người vẫn vội vã, tôi lại thấy mình lạc lõng.”
“Anh không phải vật thể bị nh/ốt ở đây.” Tôi ngắt lời.
“Anh là… một phần cuộc sống của tôi. Tôi chưa biết mình muốn tương lai thế nào, nhưng tôi biết tôi muốn anh ở trong đó.”
Im lặng.
Thẩm Ngôn đứng dậy, rửa bát, như thường lệ. Nhưng hôm nay, từng tiếng nước chảy nghe như nặng nề hơn mọi khi.
Đêm hôm đó, tôi thức trắng.
Anh m/a thì… không vào phòng, cũng không lên tiếng.
Chỉ để lại một dòng chữ viết tay trên tờ phiếu đ/á/nh giá kỳ hạn cuối: "Tôi không biết liệu sau ba tháng này, mình có được ở lại. Nhưng nếu cậu đồng ý... tôi sẵn lòng trở thành điều không nằm trong mọi bản hợp đồng."
9.
Ngày cuối cùng của hợp đồng.
Tôi ngồi bên bàn, tay cầm chiếc điện thoại đã mở sẵn ứng dụng “Quản lý lao động h/ồn m/a”. Ngón tay đặt lên nút “Gia hạn”, nhưng chưa ấn.
Chỉ một cái nhấn.
Là thêm ba tháng.
Hoặc một năm.
Hoặc... mãi mãi, nếu luật cho phép.
Phía sau, Thẩm Ngôn đang pha trà, từng động tác đều đặn như thể không có gì xảy ra. Nhưng cậu biết, anh đang chờ. Chờ một lời. Một quyết định.
“Anh…” Tôi ngập ngừng.
“Nếu anh muốn đầu th/ai, tôi sẽ không ngăn. Tôi sẽ không giữ anh lại.”
Thẩm Ngôn không quay đầu.
“Cậu nghĩ tôi ở lại vì chưa đủ âm đức?”
“Không.” Tôi nói thật nhỏ.
“Tôi nghĩ... anh ở lại vì tôi.”
Cuối cùng, Thẩm Ngôn đặt ấm trà xuống.
Anh quay lại, ngồi đối diện.
“Tôi đã có đủ công đức để đầu th/ai. Đạo sĩ quản lý còn đề nghị cho tôi đầu th/ai vào nhà tri thức, có bố mẹ thương yêu và căn cơ vững vàng. Kiếp sau tôi sẽ là người sống thật sự.”
“Vậy… sao anh chưa đi?”
“Vì nếu tôi rời đi mà vẫn nhớ cậu… thì kiếp sau ấy cũng chỉ là một bản sao cô đơn khác của hiện tại.”
Tim tôi đ/ập mạnh. Có điều gì đó nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
“Tôi không biết gọi thứ này là gì. Không biết một h/ồn m/a và một người sống có thể đi tới đâu. Nhưng nếu cậu ấn nút gia hạn, tôi sẽ ở lại. Không còn là vì hợp đồng. Mà vì tôi muốn bên cậu.”
Im lặng.
Chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ, và ánh chiều tà buông xuống hai bóng người, một sống và một đã ch*t, ngồi đối diện nhau.
Tôi cúi đầu, khẽ cười: “Anh nghĩ tôi sẽ không gia hạn à?”
“…”
“Sai rồi.”
Click.
Thông báo hiện lên màn hình: “Bạn đã gia hạn hợp đồng với Thẩm Ngôn – Q/uỷ nhà bếp. Thời hạn: 1 năm.”
*Tùy chọn bổ sung: Chuyển đổi từ lao động theo gói sang dạng “đồng cư tự nguyện” X/á/c nhận?
Tôi nhấn “Có”.
Đêm hôm đó, Thẩm Ngôn đứng bên giường, nhìn tôi đang ngủ, khuôn mặt bình yên. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, không chạm vào, nhưng bàn tay đặt rất gần.
“Cảm ơn vì đã chọn tôi ở lại.”
Một lời thì thầm.
Không ai đáp lại.
Nhưng người đang ngủ... lại khẽ mỉm cười trong mơ.
10.
Một năm trôi qua.
Nhanh đến kỳ lạ.
Tôi vẫn vậy, vẫn gh/ét đông người, vẫn ngại bắt chuyện, vẫn sống khép kín. Nhưng ai nhìn kỹ sẽ thấy: trong ánh mắt tôi đã không còn phòng thủ. Và trong nếp sống hằng ngày, đã có thêm một người “không được công nhận là người”.
Tôi và Thẩm Ngôn sống như một đôi bạn cùng nhà, ít ra là trên giấy tờ âm phủ. Trên thực tế, là một người sẽ càm ràm nếu sáng không chịu ăn, một người sẽ đe dọa đ/á/nh giá 1 sao nếu bị càm ràm quá nhiều.
Có lần, tôi bị cảm, lại cố gắng dậy sớm rửa bát vì “không muốn làm phiền anh nữa”.
Kết quả?
“Tôi làm m/a bếp, không phải m/a giáo huấn. Nhưng nếu cậu lại dám đứng dậy khi chưa khỏi, tôi sẽ tự trừ điểm đạo đức bản thân xuống để có cớ ở lại lâu hơn và càm ràm thêm.”
“Anh đi/ên à?”
“Ừ. Điên vì cậu.”
Tháng cuối của năm hợp đồng.
Một đêm mùa xuân, khi hoa ngọc lan thơm nhẹ qua khung cửa, cậu ngồi viết luận văn tốt nghiệp.
Anh ngồi kế bên, sửa chính tả.
Im lặng. Gần gũi.
Không cần nói gì thêm.
Khi luận văn hoàn tất, tôi đóng laptop, vươn vai rồi quay sang Thẩm Ngôn: “Xong rồi. Tôi tốt nghiệp.”
Anh mỉm cười: “Giỏi.”
“Mừng tôi đi.”
“Muốn gì?”
“Một cái ôm.”
Lần đầu tiên, không do dự.
Anh vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng, chắc chắn. Không phải như h/ồn m/a ôm người sống. Mà là như một con người, đang ôm điều mình trân trọng.
“Cậu sẽ sống tốt. Kể cả khi tôi không còn ở bên.”
“… Anh lại nói như sắp đi đâu vậy.”
Thẩm Ngôn im lặng. Một lúc sau, anh khẽ nói: “Đạo quán lại thông báo tôi đã tích đủ âm đức để được đầu th/ai vào một đời sống tốt, hoàn toàn tự do. Không cần hợp đồng nữa. Không còn ràng buộc. Có vẻ họ nôn nóng để tôi đi đầu th/ai lắm thì phải.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi… không biết nên đi hay ở.”
Tôi nắm tay anh.
“Tôi cũng không biết. Nhưng nếu có kiếp sau… tôi muốn gặp lại anh. Không phải qua livestream 9.9 tệ, không phải với phong ấn hay hợp đồng gì cả.”
“Mà là?”
“Là tôi và anh… hai người sống, cùng bắt đầu một chuyện tình không có hạn sử dụng.”
***
Nhiều năm sau, tôi đi làm rồi chuyển nhà, và dần học cách sống một mình… lần nữa.
Thẩm Ngôn rời đi không lời từ biệt. Chỉ để lại chiếc bùa treo cửa đã hết phong ấn, và một bình trà anh từng pha mỗi sáng.
Tôi biết anh không “biến mất”. Nhưng cũng không biết đang ở đâu.
Chỉ là… mỗi lần đêm đến, tôi vẫn vô thức đặt thêm một đôi đũa, rót thêm một chén trà. Rồi ngồi cười một mình như kẻ ngốc.