1.

Tôi là sinh viên đại học, mắc chứng ngại giao tiếp và dị ứng xã hội nhẹ.

Một đêm nọ, tôi vô tình lạc vào livestream b/án q/uỷ

Tưởng trò lừa, ai ngờ thật. Chỉ với 9.9 tệ, tôi đặt m/ua về một h/ồn m/a đầu bếp đã được phong ấn, bảo đảm không hại người, có thể chạm vào, làm việc nhà, và… nấu ăn giỏi tuyệt.

Ngỡ tưởng chỉ là ba tháng thuê tạm, ai ngờ lại bắt đầu một mối qu/an h/ệ kỳ lạ.

Anh ta nấu ăn, tôi dọa đ/á/nh giá 1 sao mỗi lần bị càm ràm.

Anh ta gh/en khi bạn tôi đến chơi, tôi thì giấu cảm xúc bằng… một chén cơm ng/uội.

Rồi đến một ngày, tôi nhận ra — tôi không còn sợ sống cùng ai nữa.

Một người sống và một người đã ch*t.

Ký hợp đồng ba tháng.

Ở lại trọn một đời.

***

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Căn nhà trọ ở tầng ba hư điều hòa, chỉ có tiếng ve kêu inh ỏi và tiếng hàng xóm xem phim m/a rít lên từng đợt.

Tay vuốt điện thoại, mắt đảo lướt mấy video ngắn. Giữa muôn vàn video b/án hàng livestream, tôi dừng lại ở một kênh có tiêu đề lạ hoắc: "Thanh lý cuối tháng – b/án q/uỷ gia dụng giá rẻ – 9.9 tệ một suất, bao ship tận cửa!"

“L/ừa đ/ảo à?” Tôi lầm bầm, nhưng lại ấn vào xem vì cái thumbnail là một thằng cha đạo sĩ đội nón cối, mặc áo lam, đứng bên mấy hũ gốm xếp hàng dài, mồm hô: “Hôm nay xả kho! Q/uỷ gì cũng có, nhà bếp, vệ sinh, chăm sóc, dọn dẹp, tất cả đều đã phong ấn an toàn!”

Khán giả thì spam bình luận cười nghiêng ngả:

[Haha có con nào nấu ăn ngon không?]

[Ship cho em anh m/a soái ca rửa chén.]

[9.9 tệ mà không biến mất là được rồi.]

Tôi chẳng hiểu sao mình lại ấn đặt m/ua. Có thể vì rẻ, hoặc vì ảnh bìa "q/uỷ nhà bếp" là một gã trông có vẻ đàng hoàng, tóc buộc gọn, đeo tạp dề đen, biểu cảm như đầu bếp Michelin 3 sao vừa bị bắt làm việc không lương.

Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi tắt máy, đi ngủ.

Chưa được 5 phút bỗng có tiếng gõ cửa. Một chiếc hộp giấy màu nâu được đặt trước cửa.

Không người giao. Không biên lai. Trên nắp hộp chỉ có chữ viết tay bằng bút lông: 

“Hàng đã niêm phong. Xin vui lòng mở ra nơi sạch sẽ, không ánh sáng và không có… tỏi.”

“… Mấy cha đa cấp bây giờ đi xa quá rồi.”

 Tôi càm ràm, nhưng vẫn lôi hộp vào phòng. Mùi thơm mơ hồ như mùi lá ngải và… xì dầu.

Khi nắp hộp được mở ra, một bóng người từ từ hiện lên, đứng thẳng trong làn khói nhàn nhạt. Một người đàn ông cao ráo, mặt nghiêm túc, tóc đen dài buộc cao, mặc tạp dề. Mùi gia vị bốc lên thoang thoảng.

Anh ta nhìn quanh phòng trọ, rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Xin chào. Tôi là Thẩm Ngôn. 

Loại hình: Q/uỷ nhà bếp – phiên bản nội địa tiêu chuẩn. 

Tôi sẽ phục vụ ba tháng. Vui lòng không tắt bếp khi đang nấu, và đừng để hành thối trong tủ lạnh quá ba ngày.”

Tôi ngồi đơ như tượng, miệng chỉ bật ra đúng hai từ: 

“… Thật… à?”

2.

Sáng hôm sau, tôi bị đ/á/nh thức bởi... mùi hành phi.

Lúc đầu tôi tưởng mình đang mơ, vì từ khi dọn lên trọ đại học, khái niệm “bữa sáng nóng hổi” với tôi đã được liệt vào dạng cổ tích.

Tôi mở mắt, chớp chớp vài cái cho chắc, rồi gi/ật b/ắn người khi thấy có ai đó đang đứng trong bếp, quay lưng về phía mình, tiếng xào nấu lách tách đều đặn.

Anh m/a đẹp trai à.

Không biết có phải vì hoa mắt không mà trông cái dáng đứng kia... hơi bị đẹp.

“Này... anh…” Tôi dè dặt.

“Im. Trứng sắp tới đoạn cần trở mặt.” Anh m/a đáp c/ụt lủn, tay vẫn cầm vá.

Tôi á khẩu.

Một phút sau, một đĩa cơm chiên trứng vàng óng, kèm dưa chua muối giòn, và một bát canh rong biển được đặt lên bàn.

Thẩm Ngôn tháo tạp dề, nghiêm giọng: 

“Tôi dọn tủ lạnh cậu rồi. Có ba gói mì hết hạn từ hai tháng trước, một quả trứng hư, và cái hộp gì đó màu xanh đen mà tôi nghĩ là nấm nhưng không dám chắc.”

“Ờ... tôi bận học mà…”

“Bận đến mức ăn đ/ộc tố?” Anh m/a chép miệng, đặt khăn lên vai.

“Từ nay tôi lo bữa sáng. Cậu phải ăn đúng giờ. Tối đa 10 phút trễ báo động tôi sẽ lôi cổ dậy.”

Tôi ngơ ngác ngồi xuống bàn, gắp một miếng cơm, chợt dừng lại: 

“Ờm... h/ồn m/a thì... biết cầm chảo nấu ăn thật à?”

“Tôi không phải m/a thường. Tôi là ‘h/ồn lao động có chuyên môn’, được chứng nhận của đạo quán. Ký hợp đồng xong thì có năng lực chạm vào vật chất. Miễn là không làm á/c, tôi sẽ không tan, không phát khí âm, không ảnh hưởng dương khí người sống.”

“Nghe như robot AI…”

“Còn hơn robot. Robot không biết phân biệt mắm giả đâu.”

 Anh ta nheo mắt.

Tôi bật cười, lần đầu tiên thấy mình dễ chịu khi có người trong nhà. Dù... người đó không sống.

Đêm hôm đó…

Tôi nằm cuộn tròn trong chăn, nhìn lên trần nhà.

Ở ngoài phòng khách, anh m/a đang dùng chổi lông gà quét từng kẽ chân tường, lẩm bẩm: 

“Chỗ này hơi âm khí… chắc do cái vớ hai tuần không giặt.”

Tôi bật cười lần nữa.

Không biết có phải do anh ta là h/ồn m/a thật hay không, nhưng... đêm nay, tôi ngủ rất ngon.

3.

Sau một tuần sống chung, tôi phát hiện ra một sự thật chấn động: 

Anh m/a đầu bếp này không chỉ biết nấu ăn, còn có... bệ/nh thích kiểm soát.

Không, nói đúng hơn là căn bệ/nh “chính nghĩa bẩm sinh”.

Chỉ cần tôi ăn cơm chan nước tương hay để đôi dép xỏ lộn bên ngoài phòng khách, Thẩm Ngôn lập tức đứng khoanh tay, mắt nheo lại như camera AI nhận diện rác thải, miệng bắt đầu: 

“Cậu biết dầu ăn có thể làm trơn ruột không? Mỗi lần ăn mì gói là kéo theo 42% nguy cơ bị suy thận đấy.”

“Dép trái dép phải mà cũng không phân biệt được, vậy mà đòi học đại học sao?”

Tôi ban đầu còn phản ứng. Sau đó phát hiện vũ khí tối thượng:

App đ/á/nh giá q/uỷ gia dụng.

Một lần đang ăn, tôi giả vờ lướt điện thoại, bấm vài cái, rồi chép miệng thật to: 

“Ơ, hình như có phần đ/á/nh giá người lao động hợp đồng này… ‘Thái độ phục vụ: 1 sao – thường xuyên cằn nhằn, thiếu tính nhân văn’.”

Thẩm Ngôn đang c/ắt rau muống chững tay, cau mày.

“Cậu không dám.”

“Tôi dám.” Tôi nhướn mày thách thức.

“Một sao liền. Để xem tháng sau anh có bị điều chuyển sang làm q/uỷ... quét nhà không.”

Sau đó là hai phút im lặng cực căng. Cuối cùng, anh m/a thở dài, gắp một miếng đậu hũ vào bát tôi:

“Ăn đi. Lần này không nêm mắm, khỏi cần viện cớ nôn nữa.”

Cuối tuần, đi siêu thị chung.

Tôi vốn định ra cửa hàng tiện lợi m/ua gói snack cay, chai trà sữa và một cuộn giấy vệ sinh.

Ba món.

Đơn giản.

Cho đến khi có một h/ồn m/a đi cạnh cậu, tay cầm giỏ, mắt quét như laser, mỗi món tôi định lấy đều bị “cạch” ra khỏi giỏ ngay lập tức.

“Cái này chiên sâu – không.”

“Cái này phẩm màu – cấm.”

“Trà sữa ư? 90% là bột hóa học và đường. Uống xong n/ão nhão như cháo đậu.”

“Tôi là người sống hay anh là người sống hả?” Tôi bật lại.

“Tôi từng là người sống và tôi ch*t vì ăn đồ ôi thiu, nên giờ tôi có quyền lên tiếng.”

“… Ok. Nhưng anh lấy đậu phụ thêm lần nữa tôi sẽ gửi đơn khiếu nại đến âm phủ. Nói là anh có xu hướng áp đặt và đ/ộc tài với người dùng.”

“Tôi nấu cơm cho cậu, không nấu cho nhà x/á/c. Đậu phụ giúp ngừa u/ng t/hư.”

Sau màn giằng co gay gắt ở kệ rau, họ cuối cùng rời siêu thị với giỏ hàng gồm: 1 bó cải xanh, 3 hộp đậu phụ (!!!), 1 bịch gạo lứt, và… 1 túi nhỏ snack không cay “cho người mới ăn kiêng”.

Tôi nhìn hóa đơn, thở dài:

“Tôi cảm giác mình vừa bị ép sống thọ hơn.”

“Cảm ơn sau khi sống đến 80 cũng được.”

Đêm hôm đó, tôi định trêu anh ta thêm, mở app lên nhấn nút “Chuẩn bị đ/á/nh giá lại hiệu suất nhân viên”.

Không ngờ, app thật sự hiện thông báo: Bạn đang đ/á/nh giá Thẩm Ngôn – Q/uỷ nhà bếp Mã số #2841.

Hệ thống ghi nhận: Bữa ăn đúng giờ; Chế độ dinh dưỡng tốt; Tâm trạng người dùng ổn định hơn 17% so với tuần trước.

Tôi chợt ngẩn ra.

... Lúc nào thì mình bắt đầu thấy vui vì có người nấu cơm cho mình mỗi ngày nhỉ?

… Và vì sao mỗi khi bị cằn nhằn, lại không thấy bực mà chỉ muốn… cà khịa lại cho vui?

4.

Tối hôm đó, không khí trong phòng chợt trở nên lạ kỳ.

Thẩm Ngôn đang thái hành, chợt khựng lại. Một luồng khí âm nhè nhẹ thoảng qua từ phía  cửa sổ – không mạnh, nhưng lởn vởn như ruồi đói.

Trong phòng khách, tôi đang ngồi cuộn trong chăn, ôm laptop xem lại một phim sitcom cũ. Tai nghe đeo ch/ặt, cười khúc khích, hoàn toàn không để ý gì.

Thẩm Ngôn híp mắt.

“Ra đi. Đừng tưởng ta không thấy.”

Một bóng đen mờ mờ hiện ra gần tủ lạnh – hình dạng thấp bé, tóc dài phủ mặt, như một phiên bản lỗi của m/a J-Horror.

“Hí hí… ở đây dương khí vừa đủ, không bị đ/ốt, cũng chẳng ai thấy… ta chỉ ở chút thôi mà…”

“Ngươi là ai cho phép?”

“H/ồn tự do! Tự do mà!” 

Giọng nó chua lép như nước dưa để qua đêm.

“Giao thông âm phủ kẹt xe, mấy trạm dẫn độ trì hoãn. Ta chưa tới giờ vào sổ, nên lang thang tí thôi. Với lại… ta muốn ăn chút cảm xúc của con người.”

Thẩm Ngôn đặt d/ao xuống, phủ tạp dề ra sau vai.

“Đứa nhỏ kia sống một mình bao năm, khó khăn mới chịu mở lòng. Ngươi mà dám làm gì ảnh hưởng nó, ta sẽ khiến ngươi tan như hành phi dưới dầu nóng.”

Bóng m/a hừ mũi, nhưng có vẻ non kinh nghiệm. Nó bay sượt qua tôi vài lần, hy vọng tôi lạnh sống lưng hay nổi da gà.

Không. Tôi chỉ gãi tai rồi... chuyển tập phim.

“Ơ… sao cậu ta không thấy ta?”

“Phong ấn nội thất. Ai sống ở đây mà không ký khế ước với Đạo Quán thì khỏi mơ thấy m/a. Trừ khi ngươi là h/ồn đặc cấp… mà ngươi thì chỉ là h/ồn lang thang dạng C – hạng ruồi.”

Bóng m/a nổi đoá, định rít lên một tiếng kiểu “nữ chính kinh dị phiên bản chợ đêm”, nhưng chưa kịp há miệng, một chảo inox bay thẳng vào mặt.

“Thử nữa không?” 

Thẩm Ngôn hỏi, tay cầm thêm… cái muôi inox thứ hai.

“Á! M/a gì đ/á/nh người bằng đồ bếp?!”

“M/a có nghề.”

Sau vài phút bị dọa dẫm, rượt đuổi và… ăn gạch bếp (theo nghĩa đen), bóng m/a non nớt cuối cùng cũng xẹp lép, van xin:

“Tha cho ta… tha… ta chỉ muốn ăn chút cảm xúc thôi mà… cho ta một chút thôi…”

Thẩm Ngôn cười nửa miệng:

“Được. Nhưng phải đổi.”

Vài hôm sau…

Tôi ngạc nhiên phát hiện cửa sổ phòng tắm không còn bị kẹt như trước.

Trên bàn học, mấy tờ tài liệu tôi vứt lung tung hôm qua được xếp lại gọn ghẽ. Chai nước rỗng được vặn lại nắp. Áo phơi ngoài ban công thì không còn bị gió thổi bay.

Tôi nhìn Thẩm Ngôn, nghi ngờ.

“Hôm nay anh siêng dữ vậy?”

“Tôi không làm.” Thẩm Ngôn nhún vai.

“Chắc là… vị khách nhỏ từng học được cách làm việc đàng hoàng đổi lấy phúc đức.”

“Khách nào?”

“Không ai cả. Ảo giác đấy. Cậu thiếu ngủ.”

Tôi chớp mắt, rồi cười khẽ, chẳng hỏi nữa.

5.

Đêm nay trời mưa.

Tôi vốn dĩ có thể ngủ một giấc bình thường, nhưng hôm đó lại bất ngờ bị sốt. 

Có thể vì dầm mưa từ trạm xe bus về, cũng có thể vì mấy hôm liền cày deadline mà quên ăn, quên ngủ.

Khi Thẩm Ngôn phát hiện, tôi đã co ro trên ghế, mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm những thứ vô nghĩa.

“… Đừng… đừng lại gần… đừng chạm vào tôi…”

Thẩm Ngôn chậm rãi bước đến. Không phải lần đầu tôi có phản ứng đó, những lúc gặp stress, hay va chạm nơi đông người, tôi sẽ co mình lại, tránh né bất cứ sự tiếp xúc nào.

Nhưng lần này khác.

Là bệ/nh thật.

Là sốt thật.

Và Thẩm Ngôn không đành lòng bỏ mặc.

Gần sáng, tôi tỉnh dậy, đầu đ/au như búa bổ. Cổ họng khô khốc. Người nóng rát.

Chăn đã được đắp lại. Một cốc nước ấm đặt ngay tầm tay. Mùi cháo hành thoảng trong không khí.

Thẩm Ngôn đang ngồi cạnh, gấp khăn lạnh lại để đắp trán cho tôi.

“Anh… chạm tôi?” Giọng tôi yếu ớt.

“Ừ. Và cậu không ch/áy. Ngạc nhiên chưa?”

“Không… đáng lý tôi sẽ nổi da gà… nhưng tôi thấy dễ chịu.”

Thẩm Ngôn dừng tay một chút.

“Vậy thì tốt.” Anh nói nhỏ.

Một lúc sau, tôi lí nhí: “Xin lỗi nếu tôi làm phiền. Tôi không giỏi việc… thân mật hay sống cùng ai. Nhưng mà… tôi thấy anh ở đây, tôi lại thấy yên tâm.”

“… Cậu đang sốt nên nói linh tinh.”

“Không… tôi đang thật lòng.”

Hôm sau, khi đã khỏi bệ/nh, tôi phát hiện anh m/a đã dọn sạch đống bài tập bừa bộn trên bàn, nấu một nồi cháo gà nguyên chất không bột nêm, còn để lại một mảnh giấy ghi bằng nét chữ nắn nót: 

“Ăn cho mau khỏi. Đừng làm tôi lo nữa. ”

Tôi nhìn mảnh giấy, rồi mỉm cười, gập nó lại cất vào ví.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play