Thu Hàn Từ xoay hai vòng quanh Tô Nguyễn Liễm. Với tư duy thông thường, khi một người đột nhiên cởi đồ cầu xin bị phạt trước mặt bạn, thì chín phần mười hình phạt đó sẽ là... tiên hình (Hình phạt trong giới tu tiên, thường rất tàn khốc.).
Thu Hàn Từ nhìn ngang nhìn dọc, quét mắt khắp mọi ngóc ngách, cũng chẳng thấy cái roi nào.
Nhìn Tô Nguyễn Liễm đang cúi đầu, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh, Thu Hàn Từ lâm vào trầm tư. Trên bàn có một ly linh trà, chẳng lẽ muốn hắt nước vào người đối phương? Nhưng ly linh trà này cậu vừa nếm thử, vẫn còn ấm. Hắt thứ này lên người Tô Nguyễn Liễm thì khác gì cho y tắm suối tiên đâu chứ.
Thu Hàn Từ trầm ngâm một lúc lâu, tiếp tục gọi hệ thống. Nhưng hệ thống lại như chết rồi, chẳng có chút động tĩnh nào.
"Thiếu gia..." Tô Nguyễn Liễm ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn Thu Hàn Từ.
Thu Hàn Từ, với vai trò ác phụ, thật sự không chịu nổi ánh mắt đáng thương của tiểu bạch thỏ này, đành phải quay mặt đi chỗ khác.
Thật ra cậu rất muốn nói:
[Nam chính à, ngươi mặc quần áo vào đi, để ta được ngủ ngon mà không phải vò đầu bứt tai nghĩ kịch bản.]
Nhưng cậu lại sợ mình tự do phát huy quá đà, lỡ khiến vị "thánh mẫu" đó cảm nhận được một tia ấm áp, đến lúc đó y lại nói vài lời hay ho trước mặt nam chính công, thì mình sẽ không chết được.
Không được! Hắn nhất định phải chết! Tuyệt đối không thể cho nam chính thụ một chút cơ hội "thánh mẫu" nào!
Thu Hàn Từ tự cổ vũ mình.
[Có ngàn vạn cách bắt nạt người khác, không cần phải làm theo nguyên tác.]
Cậu nhìn chằm chằm tấm lưng trắng như tuyết của Tô Nguyễn Liễm hồi lâu, chậm rãi giơ tay lên.
Đấm y vài cái cũng là bắt nạt y mà!
Thu Hàn Từ giáng một tát xuống. Khi tay còn chưa chạm vào lưng đối phương, lực độ bỗng nhiên giảm hẳn. Thu Hàn Từ căng thẳng nuốt nước bọt. Lớn như vậy rồi cậu còn chưa đánh ai bao giờ, nhất thời không khắc phục được chướng ngại tâm lý, tay cứ run...
Thế là, thay vì định đánh cho lưng đối phương đỏ lên, Thu Hàn Từ chỉ khẽ khàng sờ nhẹ lên người Tô Nguyễn Liễm.
Tô Nguyễn Liễm quay đầu lại, đôi mắt to ngấn nước nhìn Thu Hàn Từ. Thu Hàn Từ mặt mày đen sì, trong lòng kêu rên thảm thiết:
[Trời ơi, mình thật là quá vô dụng!]
[Mau chóng cứu vãn tình thế!] Thu Hàn Từ nhanh chóng quyết định, mặt lạnh tanh:
"Hừ, thân thể ngươi bẩn thỉu quá, bổn thiếu gia chạm vào làm dơ tay."
Nói xong, cậu còn thuận tay phủi phủi bàn tay, làm ra vẻ ghê tởm.
Đôi môi anh đào của Tô Nguyễn Liễm khẽ hé mở, nghe vậy sắc mặt ửng hồng, rõ ràng là chịu nhục nhã cực độ, buồn bã rũ mắt xuống.
Thu Hàn Từ khóe miệng giật giật, thầm nghĩ:
[Nam chính thụ à, ngươi đừng buồn. Ta nhục nhã ngươi thế này, sau này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Đến lúc đó ngươi cứ mặc kệ ta sống chết ra sao, đừng để cái tâm thánh mẫu của ngươi phát tác, cứ để người yêu ngươi chém ta thêm mấy nhát cho hả giận là được.]
Tô Nguyễn Liễm nắm chặt vạt áo, quỳ trên mặt đất, tay chân luống cuống.
Thu Hàn Từ cầm ly linh trà trên bàn, thong thả uống một ngụm, lại phát hiện Tô Nguyễn Liễm vẫn giữ nguyên tư thế, quỳ bất động dưới đất.
Nói thật, có một người lớn cứ quỳ mãi trong phòng mình như thế, Thu Hàn Từ trong lòng thật sự có chút không chịu nổi, nhưng cậu lại không thể bảo đối phương về phòng ngủ cho khỏe, cũng chẳng dám nói lời tử tế.
Dù sao thì nam chính quá "thánh mẫu", kẻ xấu chỉ cần hơi chút không quá tệ thôi, y cũng có thể biến ngươi thành thiên sứ tỏa ánh kim quang.
"Ngươi..." Thu Hàn Từ vừa định mở miệng, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng.
Ai mà dám đá cửa phòng của Thu thiếu gia, kẻ hỗn đản vô pháp vô thiên nhất Thất Tọa Phong này cơ chứ?!
Thu Hàn Từ ngẩng đầu. Ngoài phòng đứng hai người. Tiêu Dung Thứ vừa nhìn thấy Tô Nguyễn Liễm đang quỳ, vội vàng xông lên đỡ y dậy, tiện thể trừng mắt nhìn Thu Hàn Từ một cái thật hung dữ.
Thu Hàn Từ không ngờ lại có hai vị khách không mời mà đến. Kinh ngạc vài giây, cậu lại bình tĩnh trở lại.
Cậu nhìn sang người còn lại. Đối phương cũng có dung mạo tương tự, nhưng ăn mặc lại hoa lệ hơn. Một bộ bạch y đã đành, bên cạnh còn thêu mấy chú tiên hạc đang vỗ cánh.
Tiêu Dung Thứ nói: "Đa tạ Khương huynh."
Khương huynh? Thu Hàn Từ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, thế là cậu nhìn kỹ thêm vài lần nam tử bạch y kia. Đôi mắt nam tử dài hẹp, miệng hơi lớn hơn người thường, môi rất mỏng, gò má hơi cao...
[Trông cũng có nét đặc biệt phết nhỉ...]
Thu Hàn Từ cuối cùng cũng nhớ ra. Nguyên tác quả thật có một người họ Khương, người này chính là Khương Phách Sài.
Khương Phách Sài này cũng là một tên ác phụ pháo hôi, chẳng qua hắn khác Thu Hàn Từ. Thu Hàn Từ là kiểu ác giả ác báo nhưng lại hay che giấu, còn Khương Phách Sài lại là một ngụy quân tử .
Cùng là kẻ phản diện, nhưng cốt truyện của Khương Phách Sài lại ít ỏi hơn, chỉ dùng vài câu để miêu tả, trong khi Thu Hàn Từ lại được nhắc đến nhiều hơn với cụm từ "từng bắt nạt Tô Nguyễn Liễm".
Vì Khương Phách Sài giai đoạn đầu thuộc phe chính diện, Tiêu Dung Thứ coi hắn như huynh đệ tốt, Tô Nguyễn Liễm cũng gọi hắn là Khương đại ca.
Tiểu thuyết gốc không có đoạn cốt truyện này, nhưng Thu Hàn Từ đầu óc xoay chuyển nhanh, sớm đã đoán được phần nào. Chắc là Tiêu Dung Thứ không yên tâm về Tô Nguyễn Liễm, nên đã nhờ Khương Phách Sài, người giao hảo với hắn, đến cứu người.
Khương Phách Sài tiến lên nói: "Thu Hàn Từ, ngươi đừng có ỷ vào sự cưng chiều của các trưởng lão mà vô pháp vô thiên, tùy ý bắt nạt người khác!"
"..." Thu Hàn Từ im lặng. Cậu thật sự đã bắt nạt tiểu bạch thỏ, trong lòng có chút hổ thẹn.
Đúng lúc cậu chuẩn bị lui về hậu trường để nghỉ ngơi thật tốt bỗng "leng keng" một tiếng.
Hệ thống lúc này mới hiện ra.
[Cơ hội tốt, nhân cơ hội này kéo chỉ số oán hận của nam chính công!]
Vốn dĩ đã xì hơi Thu Hàn Từ lập tức vực dậy tinh thần, nâng cằm cao ngạo nhìn ba người.
Tiêu Dung Thứ giúp Tô Nguyễn Liễm mặc lại y phục, trong mắt tràn đầy sự xót xa.
Khương Phách Sài không ngờ vẻ mặt của Thu Hàn Từ lại thay đổi, có chút kinh ngạc.
Thu Hàn Từ cười ha hả lạnh lùng:
"Đây là nhà ta, các ngươi không mời mà đến, rõ ràng là các ngươi không tuân thủ quy tắc, còn muốn 'vừa ăn cướp vừa la làng' ? Vả lại, là Tô Nguyễn Liễm chủ động xin chịu phạt, sao lại thành ta bắt nạt người?"
"Cái lũ các ngươi, còn không mau cút đi!"
Thu Hàn Từ mắng loạn xạ một hồi, sợ nam chính công chưa đủ tức, lại bồi thêm câu:
"Đặc biệt là ngươi, Tiêu Dung Thứ, ngươi một kẻ không phải người Thất Tọa Phong, cứ nhất quyết xen vào chuyện người khác, có phải không coi Thất Tọa Phong chúng ta ra gì không?"
Khương Phách Sài mắng: "Khách đến nhà là chủ, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Thu Hàn Từ lại cười lạnh một tiếng: "Ngươi cái đồ thô lỗ kia, chỉ biết bênh vực kẻ ngoại lai , không biết xấu hổ à?"
Sắc mặt Khương Phách Sài khó coi.
Tiêu Dung Thứ là đệ tử cưng của Tiên Tọa Đài, người kế nhiệm tương lai, hắn chủ động giao hảo với đối phương chính là để mở rộng các mối quan hệ của mình. Vốn dĩ hắn muốn nhân cơ hội này thể hiện mình một phen, ai ngờ Thu Hàn Từ vốn dĩ luôn sợ mình lại đổi tính rồi sao?
Chẳng lẽ lần trước đánh chưa đủ tàn nhẫn?
Thu Hàn Từ dĩ nhiên không biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kéo đủ chỉ số oán hận, sớm một chút về quê làm công tử bột nhàn hạ.
Tô Nguyễn Liễm vẫn luôn im lặng đứng một bên, y nhìn về phía Thu Hàn Từ. Thu Hàn Từ trộm ngáp một cái.
Lòng Tiêu Dung Thứ tràn ngập sự xót xa cho mỹ nhân bị ủy khuất.
Hắn muốn mở miệng hỏi han, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Thu Hàn Từ ban nãy ở Bách Thảo Cốc đã nói lời ô uế, chắc chắn là bị một tên giở trò , vậy hắn rốt cuộc đã trừng phạt Tô Nguyễn Liễm như thế nào...
Nhớ đến nửa thân trên trần của Tô Nguyễn Liễm, Tiêu Dung Thứ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, không dám nghĩ nhiều.
Thu Hàn Từ vung tay áo: "Còn không mau cút đi!"
Sắc mặt Khương Phách Sài khó coi:
"Được lắm Thu Hàn Từ, ngươi cứ chờ đấy! Đừng tưởng các trưởng lão cưng chiều ngươi mà ngươi được phép kê cao gối mà ngủ! Sắp tới là tiết săn thú, ngươi cứ liệu hồn!"
Thu Hàn Từ nâng cằm, bộ dạng cao ngạo.
Tô Nguyễn Liễm đứng yên tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp không có một tia biểu cảm. Mãi cho đến khi Tiêu Dung Thứ khẽ gọi bên tai y:
"Không sao đâu, đi cùng chúng ta đi."
Tô Nguyễn Liễm lúc này mới lộ ra một nụ cười vô cùng đáng thương.
Chờ đến khi hai người kia dắt Tô Nguyễn Liễm đi khuất với vẻ mặt hậm hực, Thu Hàn Từ mới lăn mình ngồi dậy.
[Hệ thống, ta xác nhận lại một lần nữa. Chỉ cần ta chết đúng thời điểm dưới tay Tiêu Dung Thứ là ta có thể trở về, đúng không?]
[Đương nhiên.]
[Chỉ cần kéo được chỉ số oán hận, cốt truyện không giống nguyên tác cũng không sao?]
Một dòng chữ xanh lam hiện lên...
[Nguyên tác có cốt truyện của ngươi sao?]
Thu Hàn Từ gặm linh thảo, mắt trợn trắng. Suýt nữa thì quên mất, cái tên ác phụ pháo hôi như cậu là một sự tồn tại mà ngay cả tiểu thuyết gốc cũng lười miêu tả.
Trong truyện, chỉ có đoạn cậu bị giết là được nhắc đến, cùng với việc nói cho độc giả biết: người này chính là kẻ phản diện chuyên đối đầu với nam chính thụ.
Thậm chí ngay cả lý do Thu Hàn Từ và Tô Nguyễn Liễm không hợp nhau cũng chẳng nói.
Con cờ quả nhiên chỉ là con cờ.
[Ký chủ cứ yên tâm, phàm là khi nào có thể kéo được chỉ số oán hận, hệ thống đều sẽ nhắc nhở ngài!]
Thu Hàn Từ suy nghĩ một chút, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc Tô Nguyễn Liễm xin chịu phạt vừa rồi, hệ thống không xuất hiện, vậy đó không phải là lúc mình tự do phát huy, mà là... mà là không cần kéo chỉ số oán hận?
Thu Hàn Từ gãi gãi đầu. Nếu là cốt truyện râu ria, thì việc mình vừa tự do phát huy chắc cũng không ảnh hưởng lớn lắm.