Thu Hàn Từ tức khắc nhập vai, ánh mắt đánh giá tới lui hai người trước mặt.
Tiêu Dung Thứ, nam chính của cuốn tiểu thuyết này, quả nhiên dung mạo khôi ngô, thân hình cao lớn. Chiếc trường bào xanh nhạt càng làm nổi bật khí chất tiên phong đạo cốt của hắn.
Nói về Tiêu Dung Thứ, lai lịch của hắn chẳng hề tầm thường chút nào. Trong tiểu thuyết, thế giới được chia thành chín châu, mỗi châu lại có vô số môn phái tu tiên lớn nhỏ. Tiêu Dung Thứ vừa hay đến từ Tiên Tọa Đài, tông môn tu tiên lớn nhất ở châu bên cạnh.
Mà Thất Tọa Phong, nơi Thu Hàn Từ đang ở, lại là Tiên Tông nổi tiếng nhất ở châu này.
"Vị đạo hữu này?" Tiêu Dung Thứ đợi mãi không thấy Thu Hàn Từ mở lời, khẽ nhíu mày.
Chính là cái hiệu quả này! Tiêu Dung Thứ thân là đệ tử cưng của Tiên Tọa Đài, khí phách ngút trời, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, làm gì có chuyện bị người khác làm ngơ như thế bao giờ?
Thu Hàn Từ biết, cậu đã thành công kéo được chỉ số oán hận của nam chính công lên cao ngất.
Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới bến! Thu Hàn Từ cứ thế mà lao thẳng trên con đường tìm chết. Cậu nhướng mày, nói:
"Tô Nguyễn Liễm, ngươi thông đồng với kẻ này từ khi nào vậy?"
Tô Nguyễn Liễm rũ mắt, bộ dạng yếu đuối đáng thương. Bất ngờ nghe thấy lời lẽ châm chọc của Thu Hàn Từ, y càng sợ tới mức hai vai run bần bật.
Tiêu Dung Thứ lập tức che chắn cho y ra sau lưng:
"Vị đạo hữu này hà cớ gì lại làm khó y?"
Thu Hàn Từ kéo dài giọng điệu:
"Ồ? Ngươi bênh vực y như vậy, chẳng lẽ ngươi và y có cái loại quan hệ đó sao?"
Dứt lời, Thu Hàn Từ lấy tay che miệng, nheo mắt lại, nhãn cầu đảo tròn một vòng, cười một cách đầy ý xấu.
Đám đông vây xem xì xào bàn tán, lời ra tiếng vào không ngớt.
Tiêu Dung Thứ ban đầu không hiểu ý lời Thu Hàn Từ, nhưng những lời thì thầm của đám đông cố tình lọt vào tai hắn, lúc này không muốn biết cũng đành phải biết.
Tiêu Dung Thứ: "Làm càn!"
Leng keng! – Hệ thống lại nhảy ra.
[Hãy tận dụng thời cơ, tăng mạnh mức độ bịa đặt!]
Thu Hàn Từ nhận được chỉ thị, ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ khó chịu:
"Nếu ta không đoán sai, ngươi chính là Tiêu Dung Thứ từ Tiên Tọa Đài đến làm khách phải không? Ha ha, Bách Thảo Cốc chỉ là nơi hái thuốc, tới đây toàn là đám đệ tử ngoại môn cùng người hầu tạp dịch. Ngươi họ Tiêu kia, đường đường là người có thân phận, yên lành tự dưng tới cái nơi này, khẳng định là để lén lút gặp Tô Nguyễn Liễm!"
Tiêu Dung Thứ từ trước đến nay chưa từng gặp kẻ nào mặt dày vô sỉ đến vậy, tức giận đến mức chẳng nói nên lời, chỉ muốn phất tay áo bỏ đi.
Thu Hàn Từ nhìn về phía mọi người: "Các ngươi nói có phải không?"
Đám đông vây xem toàn là những người bình thường, nào dám đối đầu với "Thiên Vương lão tử" như Thu thiếu gia, ai nấy đều răm rắp gật đầu.
Tiêu Dung Thứ, trung tâm của mọi chuyện, mặt đỏ bừng, tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Thu Hàn Từ chân mềm nhũn, thầm nghĩ không ổn, chết sớm chết muộn đều không được:
Nam chính công ơi, ngươi phải bình tĩnh đó!
"Tiêu công tử."
Đúng lúc Tiêu Dung Thứ không kìm được mà rút kiếm, giọng nói yếu ớt đặc trưng của Tô Nguyễn Liễm vang lên. Tiêu Dung Thứ tức khắc tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía người đứng sau.
Mắt Tô Nguyễn Liễm ngấn lệ, môi y mấp máy, giữa hai hàng lông mày càng thêm vài phần ưu sầu.
Trái tim Tiêu Dung Thứ như bị thứ gì đó đánh mạnh vào.
"Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ, Nguyễn Liễm không muốn liên lụy công tử, huống hồ..."
Tô Nguyễn Liễm đột nhiên nhìn về phía Thu Hàn Từ,
"Huống hồ thật sự là lỗi của Nguyễn Liễm trước, Thu thiếu gia nổi giận cũng là lẽ thường."
Thu Hàn Từ đứng một bên ngoáy lỗ tai.
Hai người này tay đã nắm lấy nhau, ngươi một lời ta một ngữ, đâu giống tiểu thuyết tu tiên gì, rõ ràng là một vở kịch ngôn tình cẩu huyết chính hiệu mà!
Dù sao thì nhiệm vụ kéo oán hận của mình đã hoàn thành, nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Thu Hàn Từ gật đầu, xoay người định chuồn êm, nhưng Tô Nguyễn Liễm lại đột nhiên chậm rãi bước tới.
Thu Hàn Từ nhìn y, Tô Nguyễn Liễm cũng nhìn Thu Hàn Từ.
"Thu thiếu gia..." Giọng Tô Nguyễn Liễm run run, "Nguyễn Liễm có lỗi, cam tâm chịu phạt."
Tiêu Dung Thứ dĩ nhiên không đồng ý, tiếp tục trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân. Hệ thống vội vàng nhắc nhở Thu Hàn Từ:
[Ký chủ đại nhân, cơ hội ngàn vàng, hãy tăng cường mức độ bắt nạt Tô Nguyễn Liễm, khiến Tiêu Dung Thứ giận đến không thể kiềm chế!]
Thu Hàn Từ nhìn khuôn mặt Tiêu Dung Thứ như muốn ăn thịt người, vốn định chuồn mất, nhưng nghe lời hệ thống xong, chỉ đành cứng họng tiếp tục.
Thu Hàn Từ lạnh lùng nói: "Ngươi đương nhiên phải bị phạt!"
Tiêu Dung Thứ nói: "Đạo hữu cớ sao lại hung hăng hống hách đến vậy?"
Thu Hàn Từ cười tủm tỉm:
"Đây là Thất Tọa Phong, không phải Tiên Tọa Đài. Hắn là người của Thất Tọa Phong, ta phạt hắn là lẽ trời đất, ngươi quản được sao? Vả lại, 'bảo bối nhỏ' của ngươi còn nói là lỗi của hắn, cam tâm chịu phạt, ngươi lại cản trở không cho ta phạt hắn, ta thấy ngươi mới là kẻ hung hăng hống hách không nói lý lẽ đó!"
Một tràng sỉ nhục tuôn ra khiến Tiêu Dung Thứ á khẩu không đáp nổi.
Tô Nguyễn Liễm, thân là nam chính thánh mẫu Mary Sue, lúc này đương nhiên phải ra mặt giải vây. Quả nhiên, y yếu ớt nhìn về phía Tiêu Dung Thứ, lộ ra một nụ cười sầu thảm.
"Tâm ý của Tiêu công tử, Nguyễn Liễm đã rõ. Chỉ là Tiêu công tử không cần vì hạng người như Nguyễn Liễm mà làm đến mức này..."
Tiêu Dung Thứ chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
Trong lòng Thu Hàn Từ thấp thỏm không yên, chỉ sợ cốt truyện đột nhiên bùng nổ, Tiêu Dung Thứ vung kiếm chém người. Nhìn thấy nam chính công đã bình tĩnh lại, Thu Hàn Từ mới nhẹ nhõm thở phào.
Cậu nghênh ngang đi về phía nhà mình, Tô Nguyễn Liễm cúi đầu lẽo đẽo theo sau.
Về đến căn phòng nhỏ ẩn mình giữa cây cối, Thu Hàn Từ uống linh trà, đang định ngủ một giấc thật ngon lành, thì lại thấy Tô Nguyễn Liễm đứng bên bàn.
Thu Hàn Từ khẽ nhíu mày: "Ngươi làm gì?"
Tô Nguyễn Liễm mở to hai mắt, nước mắt "lạch tạch lạch tạch" cứ thế rơi xuống.
Thu Hàn Từ ngụm trà vừa nuốt vào miệng suýt nữa thì phun ra.
"Trời đất ơi, sao tự nhiên lại khóc thế này?"
Tô Nguyễn Liễm quỳ xuống đất, chậm rãi cởi bỏ y phục.
Thu Hàn Từ trợn tròn mắt, như thể gặp phải ma quỷ vậy. Không kịp ngăn cản, Tô Nguyễn Liễm đã để lộ nửa thân trên bóng loáng.
Trong lòng Thu Hàn Từ rống lên "Ụ má", trên mặt lại phải giả bộ bộ dáng hiểu rõ mọi chuyện, đầy vẻ khoe mẽ.
Cậu điên cuồng gọi hệ thống nhắc nhở trong đầu, nhưng hệ thống lại như bốc hơi, im ắng như tờ...
Tô Nguyễn Liễm rũ mắt: "Nguyễn Liễm nguyện ý chịu phạt."
Thu Hàn Từ đứng dậy, đi vòng quanh Tô Nguyễn Liễm. Hệ thống không thấy đâu, đây là ý muốn mình tự do phát huy sao?
Cậu nâng cằm lên. Nếu Tô Nguyễn Liễm hành động kỳ lạ như vậy, hẳn là nguyên chủ đã có một phương pháp trừng phạt cố định.
Nhưng Thu Hàn Từ không có ký ức của nguyên chủ, căn bản không biết cái gọi là "phương pháp truyền thống" đó là gì.
"Ha ha." Thu Hàn Từ cười khan một tiếng, trông có vẻ tà mị nhưng thực ra là đang lúng túng.
Hết cách rồi, chỉ đành nhìn mà làm thôi.