Cuối cùng, Nhiễm Thanh không thể giúp Lục thẩm làm việc.
Lục thẩm ngồi ở cửa sân viện mắng một trận, sau khi mắng đã đời thì đứng dậy, muốn bôi thuốc cho Nhiễm Thanh trước. Bà rửa sạch tay dính đầy dầu mỡ, dẫn Nhiễm Thanh vào nhà, lấy ra một bát cháo đen sì, bốc mùi hôi nồng nặc.
Lục thẩm nói, đây là cháo mà bà đã nấu bằng gạo nếp nghiền nát, thêm tiết dê rừng và một số loại thuốc thảo qua loa. Chỉ nhìn cái hình thù sền sệt và ngửi mùi hôi nồng nặc trong không khí, Nhiễm Thanh đã có chút không chịu nổi.
Nhưng dưới ánh mắt sâu thẳm, đục ngầu như mắt cá chết của Lục thẩm, Nhiễm Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn cởi áo, để bà bôi thuốc cho hắn.
Lớp cháo đen hôi thối và dính dính dán lên người, mặc dù bốc mùi, nhưng Nhiễm Thanh thực sự cảm thấy những chỗ bị cắn dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác ngứa ngáy, nhói nhói thỉnh thoảng xuất hiện đã giảm đi rất nhiều.
"Số còn lại tự bôi đi, bôi xong để nửa tiếng, rồi tự lấy khăn mặt lau khô, khăn mặt ở đây. Lát nữa cơm chín ta gọi."
Lục thẩm đặt bát thuốc xuống, để lại một chiếc khăn mặt mới, rồi ra ngoài tiếp tục chà rửa thịt khô. Nhiễm Thanh bôi thuốc xong muốn ra giúp, lại bị mắng cho một trận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT