Tôi nghĩ, có lẽ ông ấy cũng đang yêu tôi theo một cách nhỏ nhoi và đáng thương nào đó.
Bất kể tình yêu là gì, sau ngày hôm đó, tình yêu của cha nuôi dành cho tôi đã chấm dứt. Họ trở thành kiểu cặp đôi thường xuyên cãi vã, mỗi tháng phải đi tư vấn hôn nhân vài lần. Nhưng nguồn cơn của vấn đề là tôi, mà tôi thì không thể được giải quyết bằng tư vấn hôn nhân.
Ngày tôi giết con chó, tôi còn nói với ông ta rất nhiều điều. Đến nỗi sau này, mỗi khi tôi đến gần giá dao trong bếp, ông ta lại căng thẳng ra mặt – làm sao có thể trông mong một người sống mãi trong trạng thái căng thẳng như vậy được chứ?
"Nếu em cho rằng em có thể chữa khỏi nó, có thể dùng tình yêu để cảm hóa nó, vậy thì em cứ tự nhiên." Cuối cùng, có một ngày, sợi dây kiên nhẫn của cha nuôi đã đứt. "Anh sẽ không ở lại trong cái môi trường độc hại và đầy lừa dối này thêm một ngày nào nữa. Em hoàn toàn bị ám ảnh bởi ảo tưởng cứu thế, em cần được giúp đỡ! Nhưng đáng tiếc, anh không thể giúp em được nữa."
Mẹ nuôi ngồi trên sofa phòng khách, tôi chưa bao giờ thấy sắc mặt bà tái nhợt đến thế. Hai khuỷu tay bà chống lên đầu gối, dáng người co cứng, như một tư thế tự vệ. Khi đó tôi đã học được đôi chút về ngôn ngữ cơ thể, tôi dự định sau này sẽ theo học chuyên ngành của cha mẹ nuôi.
Bà mím chặt môi, ánh mắt vô định. Với tư thế bối rối, tự vệ đó, bà ngồi trên sofa, nhìn cha nuôi đưa ra quyết định, nhìn cha nuôi lên lầu, nghe tiếng bánh xe vali lăn trên sàn, rồi ký vào tập tài liệu trên bàn trà.
Bà vẫn giữ nguyên tư thế đó, gật đầu với người thân, bạn bè đến an ủi, nhìn chiếc xe tải chuyển nhà đỗ lại, nhìn những chiếc thùng được khuân đi như một dòng nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play