Chỉ có điều, đến lượt tôi làm những việc tương tự thì lại không được. Người bình thường có thể làm, còn tôi thì không, đây phải nói là một sự giả tạo đầy mỉa mai.
Thật khó tưởng tượng, những người khác khi trải nghiệm những thứ đó lại có thể nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài "thỏa mãn" .
Có lần, tôi thấy một cô gái rơi lệ trong buổi diễn thuyết của một người sống sót sau thảm kịch, trông cô ấy vô cùng đau lòng. Tôi gần như mê mẩn ngắm nhìn những giọt nước mắt của cô ấy, cảm nhận nỗi đau tươi mới, sống động của cô ấy ở cự ly gần – thức ăn tươi lúc nào cũng ngon hơn đồ khô – đồng thời, trong lòng tôi lại một lần nữa dấy lên nghi hoặc: Tại sao phải khóc? Chuyện này đâu có xảy ra với mình.
Mẹ nuôi dùng đầu móng tay véo tôi một cái, hơi đau.
Khi tôi nhìn bà với vẻ khó hiểu, bà nói:
"Mu bàn tay con đau, mu bàn tay mẹ cũng như đau theo. Những người khác cũng vậy, họ nhìn thấy nỗi đau của người khác, cứ như chính mình cũng cảm nhận được, nên mới khóc... Con không có cảm giác này cũng không sao, chỉ cần con có thể tạo ra phản ứng đúng đắn là được rồi."
Bà nói bà yêu tôi. Vậy chẳng lẽ cô gái kia cũng yêu người sống sót đang diễn thuyết đó sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT