Cô gắng gượng mở mắt, phát hiện ngay cả tầm nhìn cũng như bị ai đó đập vỡ thành từng mảnh, bỏ vào một cái túi rồi lắc mạnh: một nửa tấm rèm cửa rũ xuống chen vào một chiếc ghế bành méo mó, nó lắc lư rồi mờ dần, hòa vào phông nền của căn phòng. Thật kỳ lạ, bệnh gì lại có thể gây ra tình trạng này?
"Vào đi." Tiếng gầm gừ của Thu Trường Thiên lại vang lên từ lối đi trong phòng. "Còn muốn ăn thêm một cái tát nữa phải không?"
Tạ Phong cắn chặt vào má trong để răng không va vào nhau tạo ra tiếng động. Máu nhanh chóng rỉ ra từ khóe miệng, cô hoàn toàn không để ý, vì tất cả ý chí và sức lực của cô đều dồn vào việc làm sao để bò ra sau tấm rèm.
Thực ra, nếu cô còn giữ được lý trí, cô sẽ biết bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng phát hiện ra tấm rèm đang động đậy. Chỉ là với tình trạng của Tạ Phong hiện giờ, ngay cả ý nghĩ "trốn sau rèm" cũng đã khiến cô tốn gần nửa cái mạng mới nảy ra được, những thứ khác căn bản không thể nghĩ tới.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ tiến vào, ngay sau đó là tiếng cửa bị đóng sầm lại.
Đầu Tạ Phong sắp chạm vào rèm cửa, nhưng cô chống tay xuống sàn thử mấy lần – hay đúng hơn, cô nghĩ rằng mình đã thử mấy lần, giống như trong mơ cứ ngỡ mình đã thức dậy – trong cơn mơ màng, cơ thể như bị những con sóng khuấy đảo đến sắp tan rã, không tài nào đứng dậy nổi.
Chẳng mấy chốc, ngay cả những âm thanh cô nghe thấy cũng không còn chân thực nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play