Thứ Đông La Nhung đưa cho cô, lại thật sự là thẻ phòng của cô.
Nghĩ lại, cũng có lý: Căn phòng này vốn do Đông La Nhung thuê, cộng thêm mấy ngày Tạ Phong bị bệnh, Đông La Nhung ra vào chăm sóc cô đều dùng thẻ phòng dự phòng. Nếu bình thường cô ấy đều nhét thẻ vào ví tiền lẻ, vậy thì khi xuống lầu đi cửa hàng tiện lợi, chẳng phải cũng thuận tay mang theo thẻ phòng của Tạ Phong hay sao?
Nói thì nói vậy, nhưng Tạ Phong không dám lơ là.
Cô lặng lẽ vặn tay nắm cửa, đợi vài giây rồi mới từ từ đẩy hé một khe hẹp, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
... Không có ai.
Khi cô đẩy cửa phòng ra hoàn toàn, cô phát hiện căn phòng vẫn giữ nguyên trạng thái lúc cô rời đi, ngay cả cốc nước cô uống dở cũng vẫn còn nguyên trên bàn. Chiếc áo choàng tắm vứt dưới chân sofa cũng không khác gì trong trí nhớ của cô, lật kỹ ra, bên trong còn có một sợi tóc rụng của cô.
Không có ai từng đến – nhưng tại sao lại không có ai đến?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play