"Cô nói toạc ra thế này thì còn tác dụng gì nữa."
"Em mặc kệ!"
Ngô Luân như đã hạ quyết tâm, dùng sức chặt bỏ mấy gốc rau:
"Chị vẫn phải ăn mì!"
Về cơ bản, đây cũng giống như các bước con người cố gắng thuần hóa động vật hoang dã, bước đầu tiên luôn là cho ăn. Nhưng Lâm Tam Tửu không phản đối, ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ ăn. Cô nhân viên BA có vẻ thường xuyên nấu mì, động tác thành thạo, linh hoạt, nêm nếm cũng rất hào phóng, riêng trứng ốp lết đã chiên liền một lúc năm quả. Giữa hơi nước bốc lên nghi ngút, tiếng dầu sôi xèo xèo, mùi thơm của giăm bông và trứng, tiếng va chạm của dao thớt, bát đĩa, quả thật không có nỗi sợ hãi hay căng thẳng nào có thể tồn tại lâu. Ngay cả Ngô Luân cũng dần thả lỏng, dường như bát mì nóng đối với cô có một ma lực an ủi đặc biệt.
Rất nhanh, trước mặt Lâm Tam Tửu đã bày ra năm bát mì nóng hổi, mỗi bát đều có một quả trứng chiên. Từng lát giăm bông, mấy viên cá viên được xếp trên những sợi mì nhỏ, trứng chiên vàng ruộm trắng ngần ăn kèm với rau xanh tươi mát, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm. Tiến hóa giả là sinh vật giống loài sói, đều có một cái dạ dày không đáy: khi không có thức ăn, mười ngày nửa tháng vẫn sống được; khi có thức ăn, cho cả một xe cũng nuốt trôi.
"Cô đúng là người tốt." Lâm Tam Tửu ăn đến toát cả mồ hôi, cảm thấy sâu sắc rằng việc bỏ qua căn phòng trống để tìm đến Ngô Luân là một lựa chọn chính xác. "Cô yên tâm, sáu tháng sau, có tôi bảo vệ cô."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play