Chương 2: Bước Chân Định Mệnh


Franz rời Mauritshuis với một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng. Mùi mực tàu, thoang thoảng từ đâu đó hay chỉ là do anh tưởng tượng, vẫn vương vấn trong không khí, quấn quýt lấy suy nghĩ của anh về Du Miên. Anh không thể phủ nhận sự tò mò của mình. Cô gái ấy, với đôi mắt kiên định và nụ cười tinh nghịch, đã phá vỡ bức tường phòng thủ kiên cố mà anh dày công xây dựng suốt nhiều năm. Anh ghét sự lộn xộn, nhưng sự lộn xộn của cô lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng.


Mấy ngày sau, lịch trình của Franz vẫn kín đặc. Anh vừa phải hoàn thành các môn học khó nhằn tại trường Đại học Leiden – nơi anh theo học ngành Kinh tế và Luật – vừa phải dành thời gian phụ giúp cha tại tập đoàn Van der Berg. Công ty của gia đình không chỉ là một đế chế thương mại mà còn là biểu tượng của sự uy tín và quyền lực tại Hà Lan. Franz được kỳ vọng sẽ kế thừa và phát triển nó lên một tầm cao mới. Với anh, sự nghiệp luôn là ưu tiên hàng đầu, và mọi thứ khác đều phải nằm trong khuôn khổ đó.


Sáng thứ Hai, Franz bước vào giảng đường lớn của Khoa Kinh tế. Giờ học Kinh tế Vi mô luôn đông nghúc sinh viên, và anh ghét sự chen chúc. Anh chọn một chỗ ngồi ở hàng ghế thứ ba, nơi có thể quan sát rõ ràng bảng giảng và tránh xa đám đông ồn ào. Anh mở máy tính xách tay, sắp xếp gọn gàng sách vở và bút, chuẩn bị sẵn sàng cho bài giảng.


Giáo sư De Vries, một người đàn ông nghiêm nghị với bộ râu quai nón bạc trắng, bắt đầu bài giảng về các mô hình cung cầu. Franz chăm chú lắng nghe, ghi chép cẩn thận. Anh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của những con số và biểu đồ, cho đến khi một sự xáo trộn nhỏ ở phía cuối giảng đường thu hút sự chú ý của anh.


Một cô gái đang luống cuống tìm chỗ ngồi, mái tóc đen nhánh quen thuộc. Chiếc ba lô của cô dường như quá khổ, và cô liên tục va phải những chiếc ghế trống. Franz nheo mắt nhìn. Không thể nào.


Nhưng đúng là cô.


Hạ Du Miên.


Cô gái đã gây ra một sự cố nhỏ ở Mauritshuis.

 Franz thề rằng anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn một nhịp, một phản ứng mà anh chưa từng trải qua trước đây. Anh tự hỏi, trong số hàng trăm sinh viên ở đây, tại sao lại là cô?


Hạ Du Miên cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi còn trống ở hàng ghế cuối cùng, ngay cạnh cửa ra vào. Cô đặt ba lô xuống, kéo ghế ra và ngồi xuống. Mọi hành động của cô đều có chút vội vàng, nhưng không hề thô kệch. Franz nhận thấy cô lấy ra một cuốn sổ và cây bút chì, bắt đầu ghi chép.

 Chắc hẳn cô đang học cùng khoa với anh.


Suốt buổi học hôm đó, Franz cố gắng tập trung vào bài giảng của Giáo sư De Vries, nhưng ánh mắt anh lại vô thức liếc về phía Hạ Du Miên. Cô rất chăm chú, đôi khi còn cau mày suy nghĩ, rồi lại nhanh chóng ghi lại điều gì đó. Anh tự hỏi liệu cô có vẽ vời gì đó trong cuốn sổ của mình không, hay cô chỉ đơn thuần ghi chép bài học?


Sau buổi học, giảng đường nhanh chóng vơi đi. Franz thu dọn đồ đạc một cách có hệ thống. Khi anh đứng dậy, anh thoáng thấy Hạ Du Miên cũng đang đứng lên, lưng vẫn hướng về phía anh. Cô đang nhét cuốn sổ và cây bút chì vào ba lô.


Franz định bước đi, nhưng một phần trong anh lại thôi thúc anh ở lại. Anh vẫn chưa hiểu tại sao cô lại học ở đây. Hay cô chỉ đến dự thính?


Hạ Du Miên quay người lại, và ánh mắt cô chạm phải Franz. Đôi mắt to tròn ấy mở to hơn một chút vì ngạc nhiên, rồi một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô.


"Ồ, ngài Franz," cô nói, giọng điệu có chút thích thú. "Thật tình cờ, lại gặp anh ở đây."


Franz khẽ gật đầu, giữ vẻ mặt lạnh lùng thường thấy. "Cô học ở đây sao?"


"Đúng vậy," cô trả lời, nụ cười giãn rộng. "Tôi học ngành Lịch sử Nghệ thuật, nhưng tôi cũng tham gia một số lớp kinh tế để mở rộng kiến thức. Anh biết đấy, để hiểu hơn về thị trường nghệ thuật." Cô nói một cách tự nhiên, như thể hai người đã quen biết từ lâu.


"Lịch sử Nghệ thuật?" Franz lặp lại. Điều đó giải thích cho sự say mê của cô với các tác phẩm ở bảo tàng, và cả việc cô mang theo sổ phác thảo. Anh có chút ngạc nhiên. Ngành học của cô hoàn toàn khác biệt với anh, một sự khác biệt rõ rệt đến mức anh có thể cảm nhận được.


"Đúng vậy." Hạ Du Miên gật đầu. "À, tiện thể, tôi muốn xin lỗi về hôm trước. Tôi hơi lộn xộn một chút."


Franz khẽ cau mày. "Không sao."


"Thật tốt khi gặp lại anh, dù hơi bất ngờ." Cô cười rạng rỡ. "Chắc chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều nhỉ? Nếu anh cũng học ở đây."


Franz không đáp lời, nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Liệu đây có phải là dấu hiệu của "sợi dây định mệnh" mà người ta vẫn nói? Anh gạt bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức. Franz van der Berg không tin vào những thứ huyền hoặc như định mệnh. Anh tin vào sự sắp xếp, vào trật tự, và vào những điều có thể kiểm soát được.


Nhưng Hạ Du Miên, cô gái này, lại mang đến một cảm giác khó kiểm soát.


Cô vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chóng rời đi, để lại Franz đứng đó, giữa giảng đường trống trải, với một câu hỏi lớn trong đầu: Cuộc gặp gỡ này, liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay đó là khởi đầu cho một sự xáo trộn lớn hơn trong cuộc sống vốn dĩ ngăn nắp của anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play