Bạch Đường véo eo Trì Yến Đình, hờn dỗi: “Đừng có mà đùa.”
Trán Trì Yến Đình áp vào trán cậu, chóp mũi cọ xát: “Sao không ngủ thêm chút?”
“Không có hơi thở của anh, em ngủ không được.” Bạch Đường dựa đầu vào người hắn, giọng mang theo vẻ mất mát. Cậu đã quen với việc khi ngủ luôn được hắn ôm chặt trong lòng. Vì vậy, khi mở mắt ra và thấy chỉ có một mình trên giường, cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi và nỗi sợ hãi sắp chết đã ngay lập tức bao vây cậu. Chỉ khi ở bên Trì Yến Đình, cậu mới có thể tạm quên đi nỗi sợ hãi tận đáy lòng.
Lông mày Bạch Đường thoáng hiện lên nét u sầu. Khuôn mặt cậu trắng bệch gần như trong suốt, hơi thở cũng nhỏ đến mức khó nhận ra. Cậu biết đây là điềm báo của cái chết. Ban đầu, cậu hoàn thành nhiệm vụ chỉ để được trở thành con người ... không muốn bị ăn thịt nữa. Nhưng đi một vòng, cậu mới nhận ra mình vẫn là con thỏ ngốc nghếch đó, chẳng làm được gì nên hồn, ngay cả ký ức khi còn là thỏ cũng chưa nhớ lại.
Thỏ con rúc vào lòng Trì Yến Đình, lén lút lau nước mắt. Lòng cậu vừa chua xót vừa đau đớn. Cậu không muốn chết, cũng không muốn Trì Yến Đình chết cùng.
“A Đình.”
“Anh đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT