Tin nhắn của Bạch Đường gửi Vai Ác:

[Chồng ơi, anh không ngoan chút nào, dám lén lút đi tìm 'cẩu' khác sau lưng tui hả?]

[Thật sự chỉ muốn khóa anh lại, để mỗi mình tui được ngắm!

[Trời ơi!!! Cơ ngực chồng em bự quá, đẹp trai chết mất, mê người muốn xỉu luôn...!]

[Hôm nay anh có mặc bộ đồ tui chọn cho anh không? Nhìn sexy lắm nha!]

[Đừng để 'cẩu' khác đụng vào anh, không là tui giận thật đấy!]

[Chồng ơi, đoán xem tui đang làm gì với ảnh của anh nè?

[Chồng ơi, bao giờ anh mới chịu ôm tui, hôn tui một cái hả?]

Bạch Đường, đeo kính râm và khẩu trang kín mít, lo lắng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trong quán cà phê cách đó không xa. 

“Gửi mấy tin này thật sự ổn hả trời?” Cậu lẩm bẩm, giọng run run.

Hệ thống 007 vang lên trong đầu: 【Đường Đường, mục tiêu của chúng ta là khiến hắn ghét bỏ cậu, rồi đuổi cậu đi. Không làm vậy thì nhiệm vụ không hoàn thành đâu!】

“Nhưng mà, mấy cái tin này biến thái quá, tui sợ thật sự luôn!” Bạch Đường ngồi xổm xuống đất, ngón tay thon dài che chặt màn hình điện thoại, sợ người khác nhìn thấy đống tin nhắn kia.

Ping! Ping! 

Tin nhắn từ vai ác đến:

[Cậu là ai?]

[Đừng để tôi tóm được cậu!]

“Trời ơi! Anh ta nhắn lại rồi! Làm sao đây? Anh ta sẽ ăn tươi nuốt sống tui mất!” Bạch Đường hoảng loạn kêu lên. 

【Bình tĩnh! Hắn không tra ra được cậu là ai đâu, yên tâm!】007 trấn an, đồng thời chia sẻ góc nhìn với Bạch Đường. Khi thấy vai ác Trì Yến Đình rời khỏi quán cà phê, hệ thống lập tức ra lệnh:【Nhanh lên! Đuổi theo hắn, làm hắn mê mẩn, rồi... hạ gục hắn!】 

Bạch Đường bị giọng điệu hung hãn của 007 làm giật mình, tay run cầm cập. “77, mày có chắc là hệ thống đứng đắn không vậy?” 

Miệng thì càm ràm, nhưng vì nhiệm vụ, Bạch Đường vẫn bám theo Trì Yến Đình. Lần đầu làm chuyện mờ ám, cậu hồi hộp đến mức suýt làm rơi lọ thuốc mê trong túi. 

Đêm tối, gió lạnh thổi qua. Bạch Đường lén lút đi theo vai ác vào một con hẻm vắng. Cậu rút lọ thuốc mê đã chuẩn bị sẵn, nhanh như chớp áp sát, bịt miệng mũi Trì Yến Đình, khiến hắn ngất xỉu rồi kéo thẳng đến khách sạn. 

【Đường Đường, giỏi lắm! Cứ đà này, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành nhanh thôi!】007 phấn khích reo lên. 

Bạch Đường đứng trong phòng khách sạn, nhìn Trì Yến Đình nằm bất động trên giường. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt sắc sảo của vai ác: sống mũi cao, đường nét mày sâu, lạnh lùng mà cuốn hút. Cậu nuốt nước bọt, tim đập thình thịch...

Bạch Đường ngẩn ngơ nhìn đôi môi mỏng gần trong gang tấc của Trì Yến Đình, bất giác cảm thấy... sao mà trông muốn hôn thế không biết!

【Cởi quần áo của hắn ra!】Hệ thống 007 ra lệnh.

Lời này vừa vang lên, mặt Bạch Đường đỏ bừng như sắp bốc khói. Cậu cắn răng, run rẩy hoàn thành nhiệm vụ, cởi từng món quần áo của Trì Yến Đình. Đến khi xong xuôi, cả người đã nóng ran như bị nướng chín.

Đôi tai thỏ trắng muốt lấp ló giữa mái tóc, run rẩy che đi đôi mắt hoảng loạn của Bạch Đường. “Cởi… cởi xong rồi,” cậu lắp bắp, giọng nhỏ như muỗi kêu.

【Đường Đường, cố lên! Hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ được biến thành người hoàn toàn. Giờ thì cởi đồ của mình ra, nằm xuống cạnh đối tượng công lược đi!】007 tiếp tục thúc giục.

“CÁI GÌ?!” Bạch Đường trợn tròn mắt, miệng há hốc vì sốc. “Tui… tui… tui không dám đâu!”

007 nhìn Bạch Đường nắm chặt tai thỏ, lắc đầu nguầy nguậy, liền dụ dỗ:【Tất cả vì nhiệm vụ! Trì Yến Đình có thói sạch sẽ, cực kỳ ghét bị người khác tính kế. Tin tui đi, sáng mai tỉnh dậy, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành ngay!】

Không còn lựa chọn, Bạch Đường đành cởi từng món quần áo trên người. Vòng eo thon gọn uốn cong, đôi chân dài trắng nõn bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Trì Yến Đình. Gương mặt cậu đỏ rực, chạm vào lồng ngực săn chắc của vai ác, bất giác chớp mắt kinh ngạc.

Cậu thu lại tai thỏ, rúc mặt vào ngực Trì Yến Đình. Trời ơi! Mềm thế, đàn hồi thế…

Sáng hôm sau.

Bạch Đường giật mình tỉnh dậy, cảm giác nghẹt thở. Cậu mở to đôi mắt ngấn nước, chỉ để thấy Trì Yến Đình mặt mày âm trầm, tay siết chặt cổ cậu. 

“Cậu là người của ai? Ai sai cậu tới? Trả lời!” Giọng Trì Yến Đình lạnh như băng.

【Đường Đường! Giá trị chán ghét đầy rồi…】 007 reo lên phấn khích, nhưng ngay giây sau, nó gào lên: 【Mẹ kiếp! Giá trị chán ghét lại tụt xuống rồi?!】

Bạch Đường không rảnh để ý 007 đang gầm gào. Cậu đập tay loạn xạ vào cổ tay Trì Yến Đình, cố vùng vẫy. “Thả… thả ra… Đau… khụ… khụ…”

Trì Yến Đình chăm chú quan sát người đang bị hắn khống chế. Gầy gò, yếu ớt, cổ mảnh mai như chỉ cần bóp nhẹ là gãy. Hắn bất giác liên tưởng đến chú thỏ nhỏ mà mình từng nuôi yếu đuối, đáng thương. Đặc biệt là đôi mắt tròn xoe, ngấn nước, vừa bất lực vừa sợ hãi.

Không hiểu sao, hắn buông lỏng tay. Cúi đầu nhìn dấu tay đỏ hồng trên chiếc cổ trắng nõn của Bạch Đường, ánh mắt hắn tối lại. Rồi, như bị ma xui quỷ khiến, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ Bạch Đường, kéo cả người hắn vào lồng ngực mình. “Cậu ngủ với tôi rồi, phải chịu trách nhiệm đấy.”

Thái độ của Trì Yến Đình xoay 180 độ, khiến Bạch Đường sững sờ.

【Tên này mặt dày quá! Mới nãy còn suýt bóp chết cậu, giờ lại trơ trẽn nói mấy lời này!】 007 tức tối hét lên trong đầu Bạch Đường.

Vừa thoát một kiếp, Bạch Đường co rúm lại, run rẩy, giọng nghẹn ngào nức nở: “Tui… tui có thể đổi đối tượng công lược không? Anh ta đáng sợ quá!”

【Xin lỗi Đường Đường, phiên bản 007 của tui thấp quá, không đổi được đối tượng công lược. Nhưng yên tâm, chỉ cần giá trị chán ghét đủ cao, chúng ta sẽ đá bay tên khốn này ngay!】007 an ủi.

Bạch Đường hít sâu, cố lấy bình tĩnh, đẩy Trì Yến Đình ra, mạnh miệng: “Ai… ai thèm chịu trách nhiệm với anh? Tôi chỉ chơi một đêm thôi!”

“Vậy sao?” Trì Yến Đình nhướn mày, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm, tiến sát vào Bạch Đường. “Tối qua xảy ra chuyện gì? Cảm giác thế nào? Tôi quên hết rồi, giờ phải ‘hồi tưởng’ lại chút mới được.”

Bạch Đường thầm kêu không ổn, định chuồn đi, nhưng đã bị Trì Yến Đình gắt gao đè xuống, không cách nào thoát thân.

Bạch Đường khóc lóc van xin, nhưng chỉ đổi lại sự hung dữ gấp bội từ Trì Yến Đình. Nhìn cậu nhóc trong lòng ngực đầy nước mắt, cổ họng Trì trào lên cơn khát cháy bỏng.

Chưa đủ… Vẫn còn xa mới đủ…

Bạch Đường, mắt ngấn lệ, cố chịu đựng cơn đau nhức khắp người, lảo đảo bò dậy khỏi giường. Cậu mặc vội quần áo, móc từ túi ra tờ mười đồng nhàu nhĩ, ném thẳng vào mặt Trì Yến Đình.
“Đây, tiền boa cho anh. Kỹ thuật tệ thế này, phí cả dáng đẹp!”

Nói xong, cậu khập khiễng chạy biến, không dám ngoảnh đầu lại.

Trên giường, Trì Yến Đình bị tờ mười đồng “táp” vào mặt, sững sờ. Phản ứng lại, hắn nhặt tờ tiền lên, bật cười đầy tức giận.

Lần đầu tiên có kẻ dám ném tiền vào mặt hắn, mà lại chỉ có… mười đồng!

Lạt mềm buộc chặt, khá lắm!

Hắn nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự thích thú. Con mồi này, phải chơi từ từ mới vui.

Bạch Đường chạy một mạch về nhà, chui tọt vào chăn, cuộn mình thành một cục nhỏ. “77, giá trị chán ghét có tăng không?” Giọng cậu run run, đầy hy vọng.

007 đáp thẳng thừng: 【Lúc cậu dùng tiền sỉ nhục hắn, giá trị chán ghét có nhích lên một chút.】

Nghe chỉ có “một chút,” Bạch Đường không kìm được nỗi tủi thân. Cậu nắm chặt đôi tai thỏ, lặng lẽ rơi nước mắt. Lông tơ trên tai thỏ bị nước mắt thấm ướt, dính bết lại thành từng sợi.

Giọng cậu nghẹn ngào, nức nở: “Nếu không hoàn thành giá trị chán ghét, tui sẽ biến lại thành thỏ sao? Tui không muốn thành thỏ nữa… không muốn bị ăn thịt nữa đâu!”

Cậu co ro trên giường, đôi mắt long lanh ngập nước, hàng mi dài ướt sũng dính vào nhau, mũi và má hồng lên vì khóc.

007 dịu dàng an ủi chú thỏ nhát gan đang thút thít:【Thỏ Bảo ngoan, đừng khóc. Chỉ cần hoàn thành giá trị chán ghét, cậu sẽ không biến lại thành thỏ đâu.】

【Khi giá trị chán ghét đạt mốc 20, 77 sẽ thăng cấp, và chúng ta có thể đổi sang một đối tượng công lược khác.】

【Sẽ không biến lại thành thỏ, cũng chẳng ai ăn thịt cậu nữa đâu.】

007 đã gặp Bạch Đường hai lần. 

Lần đầu là khi tìm kiếm ký chủ để trói định, phát hiện chú thỏ nhỏ bị nuôi nhốt. 

Lần thứ hai… là trên thớt, khi chú thỏ ấy bị lột da sống sờ sờ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play