Bạch Đường mặc bộ vest cùng kiểu với Trì Yến Đình tham dự buổi tiệc.

Cậu khoác tay Trì Yến Đình tự tin bước vào, thu hút vô số ánh mắt tò mò từ cả nam lẫn nữ trong bữa tiệc, họ đều thắc mắc về người đứng bên cạnh Trì Yến Đình.

Trì Yến Đình phớt lờ những ánh mắt dò xét, nửa ôm Bạch Đường tìm chỗ ngồi xuống, rồi từ bàn dài bên cạnh lấy ít bánh kem và nước trái cây mang tới.

"Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, không được chạy lung tung, nghe rõ chưa!"

Bạch Đường ngoan ngoãn gật đầu, cầm thìa bạc xúc bánh kem nhỏ ăn.

Khi Trì Yến Đình đi rồi, Bạch Đường cắn thìa đánh giá bữa tiệc trông như của giới quý tộc thời Trung cổ này: hoa tươi, rượu ngon, bánh kem, và những con người tự trang điểm thật xinh đẹp.

"77, ở đây đẹp thật đó."

【 Loài người là sinh vật xa hoa lãng phí nhất trong việc tự hưởng thụ này. 】

Bạch Đường ngồi trên chiếc ghế mềm, ánh mắt lướt tìm trong đám đông, và chỉ thoáng cái đã tìm thấy Trì Yến Đình.

Trong đám đông, Trì Yến Đình với bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài, ngũ quan tuấn tú, chiều cao 1m9 khiến hắn ta nổi bật hẳn. Chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu kết hợp với bộ vest đen càng làm khuôn mặt vốn quý phái của hắn thêm một nét tà mị. Những người khác đứng trước mặt hắn đều bỗng chốc trở nên bình thường.

Bạch Đường nhìn chằm chằm lồng ngực săn chắc của Trì Yến Đình gần như làm căng bục chiếc áo sơ mi, thầm nuốt nước miếng: "77, chờ hoàn thành nhiệm vụ tôi muốn một con thú bông có lồng ngực to y hệt kẻ phản diện."

007: 【 ...... 】

Một chú thỏ con sao lại có sở thích khó nói như vậy chứ?

Đang thầm hồi tưởng lại xúc cảm của lồng ngực săn chắc, tầm nhìn của Bạch Đường bỗng tối sầm, một người đã đến đứng trước mặt cậu.

"Tiểu mỹ nhân, có một mình à?"

Người đến trông đáng khinh, quầng thâm mắt đậm, toát lên vẻ quen thuộc của một kẻ bị sắc dục bào mòn. Thấy Bạch Đường không nói gì, gã ta liền nhoài người tới gần hơn, lấy đi miếng bánh kem dâu tây trong tay Bạch Đường.

"Tôi đang nói chuyện với cậu đó! Giả vờ lạnh lùng cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một thứ dơ bẩn được bao nuôi thôi."

Kẻ này vội vàng vươn tay định chạm vào mặt Bạch Đường. Gã ta đã gặp không ít mỹ nhân trong đời, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một tiểu mỹ nhân khiến người ta dục vọng quá độ như vậy.

"Cái vóc dáng nhỏ bé này vừa thuần khiết vừa gợi cảm, lại còn rất dâm đãng!!"

Gương mặt trắng nõn mềm mại đến mức có thể véo ra nước, đôi mắt đào hoa quyến rũ vương chút hơi nước. Vẻ dụ hoặc vô thức toát ra này mới là thứ chí mạng nhất.

Đôi môi hồng hào dính chút kem bơ trắng, khiến người ta không kìm được muốn cúi xuống liếm đi.

【 Cái thằng ngốc này là ai vậy, kẻ phản diện đâu rồi? Mau xử tử tên ngu ngốc này cho tôi! 】

Trong đầu Bạch Đường, 007 gào thét, sợ chú thỏ con nhà mình bị người khác bắt nạt.

【 Đường Đường, người này chính là kẻ điên, chúng ta mau rời đi. 】

Bạch Đường đứng dậy định bỏ đi, nhưng lại bị kẻ kia chặn lại.

Bạch Đường cau mày: "Tránh ra!"

Kẻ đó không những không tránh mà còn động tay, nói: "Chủ nhân của cậu cho cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi."

"Cút ngay!"

Động tĩnh bên này không nhỏ, thu hút không ít người vây xem. Mọi người xôn xao nhìn xem tiểu mỹ nhân được Trì Yến Đình mang đến sẽ thoát thân thế nào.

Cách đó không xa, Trì Yến Đình đang nói chuyện công việc, lạnh lùng quan sát tất cả.

Sở Ly Nam khẽ huých khuỷu tay Trì Yến Đình: "Ôi, thằng nhóc Trì Cẩn Ngôn này gan ngày càng lớn rồi."

"Hắn ta đang tìm chết."

Trì Yến Đình hối hận. Hắn không nên mang Bạch Đường ra ngoài. Người trông như thế này thì nên bị nhốt trong nhà, không được đi đâu cả!

Hắn sải bước đến bên Bạch Đường, cánh tay dài bao trọn cậu vào lòng, nhìn Trì Cẩn Ngôn đang bị sắc dục làm mờ mắt mà trong lòng muốn giết người.

"Mày muốn làm gì người của tao?"

"Mày là ai..." Trì Cẩn Ngôn vừa định mắng cái tên không có mắt kia thì nhìn thấy Trì Yến Đình với khuôn mặt âm trầm đang nhìn chằm chằm gã, lập tức run lên một cái: "Anh, anh sao lại..."

Gã nhìn tiểu mỹ nhân đang được Trì Yến Đình ôm, lập tức tự tát mình một cái: "Anh, là em mắt mù, không biết đây là chị dâu. Anh tha cho em lần này..."

Trì Yến Đình một tay ôm eo nhỏ của Bạch Đường, một tay nâng mặt cậu lên, dịu dàng hỏi: "Đừng sợ, lão công ở đây. Nói cho tôi biết hắn ta đã dùng ngón tay nào chạm vào em."

Bạch Đường vùi đầu vào ngực Trì Yến Đình, giọng nói buồn bã: "Cả hai tay đều chạm vào."

"Không có, cậu ấy lừa anh đó! Em căn bản không hề đụng vào cậu ấy." Sống lưng Trì Cẩn Ngôn ứa ra khí lạnh. Sự tàn nhẫn của Trì Yến Đình gã đã biết từ nhỏ. Hồi trước, chỉ vì làm mất một con thỏ mà hắn đã cầm dao suýt chém chết người hầu trong nhà.

Giờ mình lại chạm vào người tình của Trì Yến Đình, gã không kìm được run rẩy, liệu mình còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?

Trán Trì Cẩn Ngôn đầy mồ hôi lạnh, gã móc điện thoại ra định cầu cứu phụ thân, nhưng lại bị một cú đá vào mặt ngã xuống đất, một bàn tay bị Trì Yến Đình hung hăng giẫm lên.

"Có phải tao quá lâu không về nhà cũ nên chúng mày quên mất tính tình của tao rồi không? Trì Cẩn Ngôn, đừng có giở trò trước mặt tao." Trì Yến Đình dùng sức dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng "rắc" một cái, Trì Cẩn Ngôn ôm cánh tay đau đớn kêu thảm thiết.

"A!!! Tay của tôi!!!"

Những người xung quanh đang xem náo nhiệt đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động. Họ chỉ từng nghe nói Trì Yến Đình của Trì gia có tính tình tàn bạo, nhưng giờ tận mắt chứng kiến thì ai nấy đều có ảo giác như bị Tử Thần theo dõi.

"Trì Yến Đình! Mày muốn giết em trai mày sao!!!"

Một tiếng nói đầy giận dữ vang lên từ ngoài đám đông.

Trì Cẩn Ngôn đang ôm cánh tay kêu thảm thiết trên mặt đất vừa lăn vừa bò ôm lấy chân phụ thân, vừa khóc vừa mếu máo: "Ba ơi cứu con! Trì Yến Đình muốn giết con!"

Trì Thành, với vẻ mặt đầy phẫn nộ, giơ tay định đánh Trì Yến Đình, nhưng ngược lại bị ánh mắt của đối phương làm cho sợ hãi.

"Tôi nghe nói công ty của Nhị Thúc gần đây thiếu vốn dự án." Trì Yến Đình lạnh lùng liếc nhìn Trì Thành, khóe miệng như cười mà không cười: "Nhưng tôi thấy không giống lắm nhỉ."

Đánh rắn phải đánh vào đầu, bóp người phải bóp trúng yếu huyệt.

Sự giận dữ trên mặt Trì Thành lập tức tan biến. Ông ta quay người giơ tay tát vào mặt con trai mình một cái: "Đồ hỗn đản... Yến Đình, thằng bé không hiểu chuyện, chú sẽ đưa nó về nhà dạy dỗ tử tế, không làm bẩn mắt cháu nữa."

"Lần này chỉ phế một bàn tay của nó thôi. Nếu còn lần sau thì sẽ lấy mạng nó."

"Vâng, vâng, vâng ạ."

Thấy Trì Thành rời đi, Sở Ly Nam đi đến bên cạnh Trì Yến Đình: "Lần này mặt mũi của chú hai anh xem như mất sạch rồi. Mục đích của bữa tiệc này là để nói chuyện dự án, kết quả lại bị thằng con ngu xuẩn của mình làm hỏng bét."

Trì Yến Đình không để ý đến anh ta, quay người ôm Bạch Đường nhân cơ hội "ăn đậu hũ": "Bảo bối, sợ rồi hả?"

Sở Ly Nam: "..."

Được rồi, tôi chính là một cái bóng đèn.

"Tôi..." Bạch Đường rũ mi mắt không dám nhìn Trì Yến Đình. Cậu quả thật bị dọa sợ, nhưng không phải bị Trì Cẩn Ngôn dọa, mà là bị Trì Yến Đình dọa.

【 Đường Đường chú ý, Bạch Nguyệt Quang của kẻ phản diện xuất hiện rồi. 】

Bạch Đường lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt quét một vòng trong đám đông, rồi nhìn thấy một thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, ôn hòa đang đi về phía họ.

"Yến Đình, thật sự là anh à." Thanh niên ngạc nhiên tiến đến gần Trì Yến Đình: "Tôi cứ thắc mắc sao vừa rồi lại ồn ào đến thế, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không thay đổi gì cả."

【Bạch Nguyệt Quang của kẻ phản diện này rốt cuộc là đang khen kẻ phản diện hay đang cà khịa vậy? 】

【 Mau... Cậu ta chạm vào kẻ phản diện, nhân cơ hội này đổ nước trái cây đi. 】

Bạch Đường cầm ly nước trái cây đang uống dở trên bàn, hất thẳng vào mặt Bạch Nguyệt Quang.

"Anh tránh xa A Đình của tôi ra, anh ấy là của tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play