Trong tiếng hệ thống oán thán không dứt, cửa xe buýt khép lại, xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh. Liễu Chính vịn tay vào lưng ghế gần đó, đứng bên cạnh Đan Mặc. Hắn lén nhìn học trưởng bị cả nhóm vây quanh, cảm thấy học trưởng lúc này hẳn là đang có cảm giác an toàn bùng nổ, độ thiện cảm chắc chắn cũng tăng vọt. Đợi thêm chút nữa, chắc có thể thuận lợi xin được phương thức liên lạc.
Xe buýt rẽ ngoặt, tốc độ tăng lên, Liễu Chính không đứng vững, vô thức nghiêng người sát lại gần Đan Mặc. Sau đó hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt như dao găm của một bạn học khác đang nhìn chằm chằm mình — tên kia rõ ràng muốn nói: “Tao thấy mày đó, đồ tâm cơ.”
Nhưng hắn đâu có cố ý đâu? Cũng đâu làm gì quá đáng? Cùng lắm là hơi… gần quá chút.
Hơn nửa giờ sau, xe đến trạm trung tâm vận chuyển hành khách, một nửa hành khách xuống xe, bên trong bắt đầu thưa người, cũng xuất hiện vài chỗ trống.
Đan Mặc đã nhìn ra ngoài cửa sổ suốt hơn nửa tiếng, bên cạnh có hai "ngọn núi thị giác" đứng ình chình, thật quá mức chói mắt. Đáng lý, anh đã quen với kiểu nhìn chăm chăm này rồi, thường thì cứ giả vờ không thấy, mở video xem cho qua.
Đáng tiếc bây giờ trong đầu anh có thêm một cái hệ thống — hệ thống này suốt nửa tiếng cứ không ngừng “tường thuật trực tiếp” ánh mắt của hai tên đứng cạnh, khiến anh chẳng còn tâm trạng mà giải trí nữa.
【Cậu đã sờ cá nửa tiếng rồi, còn không đi kiếm tiền?】Đan Mặc nhíu mày.
【Ta đây không phải đang bảo vệ cậu khỏi mấy lang sói hay sao? Nếu cậu không trêu hoa ghẹo nguyệt, ta có phải cần canh chừng như vậy không?】Hệ thống 111 lạnh lùng đáp,【Mới trói định vs cậu mấy tiếng, đã có cả đống người bu theo rồi, có phải hối hận rồi không?】
Đan Mặc: …Hối hận thật. Cái hệ thống này… trẻ con quá mức.
Anh dứt khoát ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
“Các em, xe bây giờ đã có chỗ ngồi rồi, không cần đứng nữa đâu.”
Học trưởng giọng hay quá trời.
Hai người kia vừa nghe liền vội vàng lắc đầu:
“Không sao, em thích đứng!”
“Em cũng vậy, đứng là tốt rồi…”
Hai người, một ngạo kiều, một xấu hổ đỏ mặt.
Đan Mặc nhìn mà cạn lời.
Xe lại chạy thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng đến trạm cuối — ga tàu hỏa.
Tất cả hành khách lục tục xuống xe, Đan Mặc cũng đứng dậy. Đang định lấy hành lý của mình thì Liễu Chính đã nhanh tay lẹ mắt cầm luôn, một tay xách rương lớn màu trắng, một tay cầm rương đen nhỏ. Nhưng ba cái hành lý thì hai tay không xuể.
Bên kia, học đệ ngại ngùng kia lao đến giành phần còn lại, động tác dứt khoát như thể đang… cướp hành lý.
Đan Mặc không khỏi ngửa mặt thở dài. Hai tay trống trơn, chỉ cõng một cái ba lô nhẹ hều, anb nhìn hai tên học đệ nhiệt tình như cháy, đột nhiên cảm thấy hôm nay có chút là lạ.
Mặc dù không phải mùa du lịch cao điểm, nhưng ga tàu ở thành phố Hải Thị – đô thị cấp 1 – vẫn luôn đông đúc. Liễu Chính và học đệ kia một trước một sau đứng sát hai bên Đan Mặc, cứ như vệ sĩ sợ anh bị quấy rầy.
An ninh kiểm tra rất nhanh, chỉ chốc lát đã tới lượt bọn họ. Đan Mặc đặt ba lô lên băng truyền, nhưng quay đầu lại — chiếc rương màu trắng to nhất không thấy đâu. Nhìn kỹ mới thấy: bị giữ lại.
Không ngoài dự đoán, nhân viên an ninh đang gọi… Liễu Chính vào kiểm tra riêng. Bên trong hành lý có vật phẩm bị cấm.
Đan Mặc: “…”
Thế rốt cuộc trong đống quà tốt nghiệp đó chứa cái gì?
Khi đến khu kiểm tra, vừa mở rương ra — đập vào mắt là một hộp to chứa chồng chồng thư tay chúc phúc, còn lại đều là từng chiếc hộp quà nhỏ nhỏ đủ kiểu. Nhân viên kiểm tra nhìn mà trầm mặc, nhiều như vậy, kiểm từng cái mệt muốn chết.
Trong số đó, bị giữ lại là bật lửa và nước hoa — lý do: quá nhiều, vượt tiêu chuẩn cho phép.
Đan Mặc dở khóc dở cười.
Có người tặng chocolate, bánh quy tự làm, có người vẽ tranh chân dung anh, đan khăn tay, tặng đồng hồ, nước hoa hàng hiệu, thậm chí có… bật lửa hình trái tim.
Đương nhiên, không thiếu mã QR kèm theo từng món quà — tiện cho anh quét để kết bạn.
Phát hiện bị giữ lại là mấy món quà xa xỉ, Đan Mặc nhìn một lượt, thở dài lấy điện thoại, bắt đầu quét mã từng cái một. Không lâu sau, anh đã kết bạn với sáu người.
Bên cạnh, Liễu Chính im lặng, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Hắn còn đang lo học trưởng bị mất mặt vì bị giữ đồ, ai ngờ học trưởng lại… quét mã QR kết bạn từng người!
Hắn lập tức hiểu ra — mấy tên tâm cơ cẩu này cố tình tặng vật phẩm dễ bị giữ lại để ép học trưởng phải quét mã!
Cùng lúc đó, ở một phòng bao gần ga tàu, tám tên phú nhị đại đang ngồi chờ tin nhắn WeChat.
Khi thấy học trưởng gửi lời mời kết bạn, cả phòng như nổ tung.
“Được rồi! Học trưởng kết bạn với tao rồi!”
“Ha ha, đáng giá!”
“Đây mới là mục tiêu chính, quà chỉ là mồi nhử!”
Chỉ có hai người mặt mày ủ rũ: mã không được quét. Đứng nhìn mấy đứa kia được thêm bạn, ánh mắt hai người như muốn… đốt cháy toàn bộ bạn tốt trong danh sách.
Đan Mặc thì đang cau mày nhìn loạt lời chào thân mật từ sáu người mới thêm. Có cái IQ này, dùng vào việc khác không tốt hơn à?
Anh lặng lẽ nhắn một tin:
【Mấy món đồ bị giữ lại, mấy người tự đến ga lấy nhé.】
Quà giữ lại được xếp gọn vào rương hành lý, bây giờ bớt sáu hộp quà, rương trống đi kha khá.
Liễu Chính đi bên cạnh, đột nhiên thấp giọng hỏi:
“Học trưởng… những người đó dùng tâm tư như vậy, anh không xóa bạn họ à? Sau này… nhỡ họ làm phiền thì sao?”
Người vừa nãy còn ngại ngùng đi sau nghe vậy lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt như nhìn… hồ ly đội lốt huynh đệ.
Ngay cả nhân viên kiểm tra đồ cũng nhìn Liễu Chính đầy ngạc nhiên.
Có người còn lập tức chen lời:
“Anh bạn, nếu không ngại thì thêm tôi cái liên hệ, tôi có thể giúp chuyển phát những món này về cho.”
Đan Mặc: “…”
Anh mỉm cười, lễ phép từ chối:
“Cảm ơn, không cần đâu. Chủ nhân của những món quà này sắp đến lấy rồi.”
Nói xong kéo rương hành lý rời đi, phía sau là hai cậu học đệ — một âm thầm đắc ý, một đầy tiếc nuối.