Tháng sáu mùa tốt nghiệp, dưới tán cây râm mát trong khuôn viên Đại học Hải Thị C, từng nhóm sinh viên kéo vali hành lý nối tiếp nhau rời đi.
Đan Mặc cũng đang sắp xếp đồ đạc trong ký túc xá. Tháng trước vừa hoàn tất buổi bảo vệ xong đồ án tốt nghiệp, mấy hôm trước dự lễ phát bằng và chụp ảnh lưu niệm, giờ đây anh đã trở thành một thanh niên " vinh quang chuẩn bị bước chân vào xã hội".
So với ba người bạn cùng phòng đã đi thực tập từ sớm, công việc cũng ổn định cả rồi, thì Đan Mặc vẫn đang nhàn nhã tựa như chưa vội bước chân vào đời. Anh học chuyên ngành kiến trúc – ngành học kéo dài năm năm thay vì bốn năm như các ngành khác. Trong phòng chỉ có bốn người, nhưng vì học lâu hơn, tuổi của anh là lớn nhất.
Lẽ ra đã là anh cả ký túc xá thì nên được tôn trọng, ít nhất cũng phải làm gương, nhưng vì... quá đẹp trai, Đan Mặc trở thành người được cưng chiều nhất phòng. Dáng vẻ xuất sắc đến độ cách vài ngày lại có người đến tỏ tình, ba người bạn cùng phòng phải thường xuyên “đuổi khéo” những đối tượng có ý đồ với anh, bất kể nam hay nữ.
Ngay cả mấy phòng kế bên cũng không kìm được mà thử... tấn công. Trong mắt họ, dù có thành công hay không cũng nên thử một lần, nhỡ đâu "nam thần khoa Kiến trúc" một ngày nào đó bất ngờ "mắt mù" gật đầu thì sao?
Dù sao khoa Kiến trúc nam nhiều nữ ít, yêu đương nội bộ cũng không có gì lạ. Thực sự muốn thoát ế thì... biến cong thôi!
Hôm nay là ngày trong tuần, ba người bạn cùng phòng đều đi làm. Vali của họ sẽ đóng gói vào cuối tuần. Vì vậy, trong phòng hiện giờ chỉ còn mình Đan Mặc.
Đồ đạc gửi chuyển phát về nhà gần hết, chỉ còn ít quần áo mùa xuân hè, vài món linh tinh như chăn mền, anh gom lại bán rẻ cho dì quản lý ký túc xá.
Dọn dẹp xong xuôi, Đan Mặc ngồi xuống ghế dưới giường. Tàu cao tốc của anh là chuyến 5 giờ chiều, chỉ cần hơn 3 giờ rời khỏi trường là kịp. Giờ còn sớm, anh dự định lát nữa ra nhà ăn ăn trưa, rồi ngủ trưa một lát.
Anh lấy điện thoại, mở game Anipop quen thuộc để giết thời gian. Ngay lúc đang chuẩn bị vào game, trong đầu anh bất chợt vang lên tiếng “tư tư tư” lạ lùng.
“...Hửm?”
Đan Mặc ngẩng đầu nhìn quanh. Trong phòng chỉ có một mình, chẳng lẽ là... ảo giác?
Mang theo nghi hoặc, anh tiếp tục thu nhập thể lực game, vừa mở màn mới, âm thanh kia lại xuất hiện.
Lần này, anh nhìn thấy biểu tượng tiểu động vật hiện lên trong game, đầu óc vẫn lùng bùng: rõ ràng không phải tiếng game phát ra, mà giống như ai đó trực tiếp nói bên trong não anh vậy.
Chẳng lẽ có cái gì chui vào tai rồi?
Âm thanh “tư tư tư” ngày càng dày đặc. Lúc Đan Mặc đang do dự có nên đi bệnh viện khám khoa thần kinh không thì—
【Ký chủ, chào cậu. Ta là hệ thống Độc Thân Vui Vẻ, số hiệu 111.】
Đan Mặc: “…”
Anh quả nhiên hỏng đầu rồi? Trong đầu có tiếng nói, không phải giọng điện tử phổ thông, mà còn là một tên hệ thống tự xưng "Độc thân Vui Vẻ"?
Với nhan sắc của anh, không tới một hệ thống công lược hay Hải vương hệ thống đã là uất ức lắm rồi. Vậy mà lại cho anh một hệ thống cấm yêu?
【Trong biển người mênh mông, ký chủ được hệ thống lựa chọn, tất nhiên vô cùng cảm kích, vì từ nay ký chủ sẽ nhận được vô vàn lợi ích.】
Vẫn chưa tiêu hóa nổi cái tên hệ thống, Đan Mặc tò mò hỏi:
【Tỷ như?】
Tay vẫn không ngừng chơi game, vì cửa này phải vượt đúng thời gian quy định mới qua được, anh chơi mãi vẫn chưa thắng.
【Tỷ như—chỉ cần mỗi ngày giữ trạng thái độc thân, hệ thống sẽ chuyển khoản 1.000 tệ vào thẻ ngân hàng của ký chủ. Dù cậu vừa tốt nghiệp và đang thất nghiệp, mỗi ngày có một ngàn tệ thu nhập đã là vượt xa đám sinh viên mới ra trường rồi.】
Một ngàn tệ mỗi ngày?
Đan Mặc giật mình, tay đang chơi game cũng dừng lại. Đúng lúc game thông quan, hệ thống game phát nhạc chúc mừng, nghe sao mà hợp tâm trạng thế không biết.
Vốn dĩ sau tốt nghiệp, anh sẽ vào viện thiết kế thực tập. Học lực tốt, thành tích cao, từng tham gia nhiều cuộc thi kiến trúc, lại có bố mẹ đều làm trong ngành – về kinh nghiệm thì hơn khối người mới ra trường. Nhưng vị trí công việc đã được sắp sẵn, không ở Hải Thị, nên hiện giờ anh mới có vẻ... rảnh rỗi.
So với việc đi làm như kế hoạch, anh thật ra muốn tranh thủ thời gian đi du lịch một chuyến, nhưng kinh tế không cho phép. Bốn năm đại học, vừa làm thêm vừa thực tập, tiết kiệm mãi mới được hơn một vạn tệ.
Nếu thật sự mỗi ngày có thể nhận 1.000 tệ từ hệ thống thì đúng là lý tưởng.
Còn chưa tính tiền lương đi làm phải cống nạp cho cơm – áo – gạo – tiền, vậy mà hệ thống lại trực tiếp phát “trợ cấp độc thân”? So với mức thu nhập trung bình của cha mẹ anh mỗi năm 500.000 tệ thì hệ thống này mỗi tháng cũng đã gần 30.000, cao hơn hẳn!
Hơn nữa, trói định hệ thống đâu có cản trở việc anh đi làm?
Đang nghĩ xem có nên đồng ý hay không thì—
Cốc cốc cốc—cửa ký túc xá bị gõ.
Ban ngày nên cửa không khóa. Đan Mặc ngồi ngửa đầu ra sau nhìn, người bước vào là học trưởng Ôn Dương Vũ ở khoa bên cạnh.
“Ôn học trưởng.” Đan Mặc buông điện thoại, không đứng dậy.
Ôn Dương Vũ kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, liếc nhìn hành lý đã đóng gọn: “Em chuẩn bị rời trường hôm nay à?”
“Vâng, chiều năm giờ em đi tàu cao tốc.”
“Anh cứ nghĩ em sẽ học tiếp lên cao học.”
Thật ra Ôn Dương Vũ chính là kiểu người như vậy: học giỏi, vào xã hội cũng không tệ, lại không quá giỏi xã giao. Trước đây, hắn tự nghiên cứu chế tạo một sản phẩm nhỏ, phản hồi từ thị trường rất tốt, mỗi tháng có thể thu được khoảng 200.000 tệ. Nhờ khoản thu nhập này, hắn mới có dũng khí đến tìm Đan Mặc—lần cuối cùng.
Hắn đã từng ba lần tỏ tình với Đan Mặc, cả ba lần đều bị từ chối.
Nhưng lần này thì khác. Hắn nghĩ—tốt nghiệp rồi, Đan Mặc sắp rời trường, không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa. Đây là cơ hội cuối.
“Đan học đệ…” Ôn Dương Vũ cúi đầu, ánh mắt lướt qua bàn chân Đan Mặc đang mang dép, làn da trắng như ngọc, ngón chân thon dài như từng nét cọ tinh tế... đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
【Ký chủ, ánh mắt hắn nhìn ngón chân cậu không ổn! Hắn là người cuồng chân! Trên đời biến thái rất nhiều, vẫn là nên bảo trì độc thân thì hơn. Nào, trói định hệ thống đi!】
Hệ thống nhảy nhót trong đầu, nhưng Đan Mặc chưa vội trả lời, chỉ nghe Ôn Dương Vũ tiếp lời:
“Thời gian trước anh làm ra một sản phẩm, phản hồi thị trường không tệ, theo dự đoán, mỗi tháng anh có thể nhận khoảng 200.000 hoa hồng. Anh biết mình không phải người theo đuổi xuất sắc nhất của em, nhưng vẫn muốn thử một lần… Nếu em đồng ý ở bên anh, thẻ ngân hàng của anh giao hết cho em.”
Đan Mặc nghe đến đó cũng không quá ngạc nhiên. Chuyện kiểu này anh gặp nhiều rồi, phản xạ đã thành thuần thục.
Ngược lại, hệ thống thì bùng nổ luôn:
【Cái đồ cẩu, ta còn tưởng hắn chỉ mê bàn chân, không ngờ còn là một con cẩu nhiều tiền ! Ký chủ, ngươi nghĩ kỹ đi, thẻ ngân hàng của hắn thì hắn có thể lấy lại bất cứ lúc nào, ta đây có thể mỗi ngày chuyển thẳng một vạn cho cậu!】
Ôn Dương Vũ vẫn tiếp tục:
“Nếu em đồng ý, anh sẽ chuyển hết khoản chia hoa hồng hàng tháng sang tên em.”
Hệ thống lại “tư tư tư” rung lên trong đầu Đan Mặc, không nhịn nổi nữa:
【Ta nói rồi mà! Một tháng 20 vạn cũng đòi đấu với hệ thống chính quy? Ta cho mỗi ngày một vạn – tính ra một tháng ba chục vạn – ký chủ, chốt đi, trói định luôn!】
Đan Mặc mím môi, suýt cười thành tiếng.
Thật ra không cần hệ thống nhắc, anh cũng sẽ từ chối. Anh chưa có ý định yêu đương, mà dù có yêu, hai người sau này cũng không sống cùng thành phố, khó bền lâu.
Đan Mặc nhìn Ôn Dương Vũ, ánh mắt yên lặng nói rõ câu trả lời. Không khí trong phòng lặng đi, ánh mắt Ôn Dương Vũ từ mong đợi chuyển thành thất vọng. Nhưng hắn vẫn không nói rõ, bởi vẫn còn chút hy vọng.
Cuối cùng, Đan Mặc lên tiếng:
“Ôn học trưởng, xin lỗi.”
“…Anh hiểu rồi.” Giọng Ôn Dương Vũ thấp hẳn xuống, gương mặt mang theo nỗi buồn cố kìm nén. Hắn sửa lại cảm xúc, nói tiếp: “Vậy trưa nay có thể cùng nhau ăn bữa cơm chia tay chứ? Nhà ăn trường, xem như anh mời em bữa cuối.”
“Được, 11 giờ rưỡi gặp ở nhà ăn trường.” Đan Mặc đồng ý.
Sau khi Ôn Dương Vũ rời đi, hệ thống reo vang trong đầu:
【Không tồi, lựa chọn rất đúng đắn! Người ta cho 20 vạn/tháng, ta cho 30 vạn – mà còn là mỗi ngày chuyển thẳng vào tài khoản! Ký chủ, trói định nhé?】Giọng hệ thống đắc ý, âm cuối còn có chút… mong chờ.
Đan Mặc gật đầu. So với yêu đương, anh vẫn thích cảm giác độc thân tự do hơn. Ít nhất không bị trói buộc.
【Trói định thành công. Từ nay về sau, ký chủ nhớ rõ: bảo trì độc thân, cấm yêu đương!】
Đan Mặc: 【Tôi thấy độc thân với yêu đương cũng đâu có xung đột gì lớn.】
Hệ thống 111: 【Không được! Cậu đã trói định với ta, còn muốn yêu ai nữa?】
Hệ thống này... hình như có hơi trẻ con?
Đan Mặc lấy thẻ ngân hàng ra: 【Sau này tiền chuyển vào thẻ này cho tôi.】
【Rà quét hoàn tất… Ký chủ, trong thẻ của ngươi chỉ có một vạn mấy thôi à?】Hệ thống 111 tỏ vẻ khinh thường.
Đan Mặc chẳng thấy gì là xấu hổ: 【Đây là tiền tôi tích góp suốt năm năm đó, vừa làm thêm vừa thực tập mới có. Sinh viên tốt nghiệp có được ngần ấy là nhiều rồi.】
【Khụ khụ.】Hệ thống ho khan hai tiếng, giọng mang chút chột dạ:
【Ký chủ, hay là… tiền trong thẻ này cho ta tạm làm vốn xoay vòng đầu tư trước nhé? Chờ ta kiếm lời xong, mỗi ngày mới có thể chuyển cho cậu một vạn chứ…】