Việt Dật Thần đương nhiên không có lý do gì từ chối, chỉ sợ Đan Mặc buông một câu: “Em mệt rồi, muốn về nghỉ trước.”
Còn chuyện đi chợ đêm thì... để vài hôm nữa rồi kéo cậu em Đan Vũ ra ngoài đi dạo một vòng, vậy là lại có lý do chính đáng để mời người ta ra ngoài.
“Anh từng ăn vài lần đặc sản ở Hoa Ngọc trấn rồi, nhưng cũng chưa nếm kỹ. Tiểu Mặc ăn nhiều lần rồi, có món nào thấy đáng thử không?”
Rời phủ đệ, hai người thong thả bước dọc con đường chính trong cổ trấn. Trên phố người qua lại nhộn nhịp, không ít du khách đang chen chúc tìm quán ăn. Có vài người lướt nhìn Đan Mặc rồi theo bản năng liếc sang người đàn ông đi cạnh anh – không giống hai ngày trước. Người này... nhìn hơi quen mắt?
Hoa Ngọc trấn nổi tiếng với ba tiệm ăn vặt lâu đời, đều là truyền nhân mấy đời, thủ nghệ tinh xảo, danh tiếng rất tốt. Đúng giờ ăn tối, cả ba quán đều đông nghịt người, xếp hàng chật kín trước cửa.
“Muốn ăn gì không? Trước kia em cũng từng thử mấy món rồi.” – Việt Dật Thần hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT