Đan Mặc cầm thẻ ngân hàng trong tay, tay khựng lại một chút, ánh mắt rơi vào dãy số trên thẻ. Rất nhanh sau đó, điện thoại vang lên liên tiếp mấy tiếng leng keng, anh liền mở khoá máy xem thử.

Là tin nhắn khấu trừ từ ngân hàng. Tài khoản tiết kiệm ban đầu còn 10.135 tệ, hiện tại chỉ còn đúng 135 tệ.

【 Ký chủ yên tâm, cho ta một tuần, ta sẽ kiếm đủ tiền trả lại cho cậu. Cả tiền lãi mấy ngày nay ta cũng trả. Giờ thì để ta đi kiếm tiền trước đã nhé. 】

Trong đầu bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.

Đan Mặc nhìn tin nhắn khấu trừ, chỉ cảm thấy cái hệ thống này chẳng giống "hệ thống độc thân vui vẻ" gì cả, mà là "hệ thống chuyên lừa đảo" thì đúng hơn.

Anh có nên cảm ơn hệ thống vẫn chừa lại cho anh 135 tệ không nhỉ? Dù sao thì sau khi xuống xe cao tốc, ít nhất anh vẫn còn tiền bắt xe về nhà.

【 Hệ thống? 111? Còn đó không? 】

Anh hơi tò mò không biết hệ thống chuẩn bị kiếm tiền kiểu gì. Nhất là muốn trong vòng một tuần kiếm lại cả đống tiền như thế. Hơn nữa hệ thống cấp cao như vậy mà lại cần "kiếm tiền" mới có thể cho anh rút vốn, anh cứ tưởng nó sẽ trực tiếp trừ tiền từ ngân hàng cơ.

Một loạt tiếng “tư tư tư” vang lên trong đầu.

【 Có đây! Ta đang tranh thủ làm giả thân phận. Có thân phận xong thì mới mở tài khoản chứng khoán được. Tiếc là cơ sở tài chính của cậu thấp quá, nên ta phải dùng danh nghĩa của cậu để đi vay nợ trên mạng, tích vốn ban đầu đã, vậy mới có thể gom tài chính được nhanh hơn. 】

Đan Mặc: …

Thật là cảm ơn ngươi quá ha, cái hệ thống này đúng là không thể tin được. Anh có chút muốn gỡ hệ thống ra khỏi đầu mình luôn cho rồi.

Vừa nghĩ thế, điện thoại lại tiếp tục vang lên keng keng keng, anh mở ra thì thấy một loạt tin nhắn chuyển tiền: 100.000 tệ, 100.000 tệ… liên tục mười lần. Tổng cộng gần cả triệu tệ. Đây là vay tất cả các app cho vay online trên thị trường rồi đúng không?!

Chưa kịp để số tiền kia ấm chỗ, chưa đầy một phút sau, lại thêm tin nhắn khấu trừ hiện ra.Tài khoản tiết kiệm từ bảy chữ số, nháy mắt chỉ còn lại 135 tệ.

Lúc này, Đan Mặc vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng thì bắt đầu hoảng hốt.

【 111, tiết chế chút đi. Đến lúc không có tiền trả, tôi chỉ còn cách… bán thân đó. Mà dùng danh nghĩa của tôi để vay, có nghĩa là tôi cũng thành nhà đầu tư rồi đúng không? có định chia hoa hồng cho tôi không? 】

111 lúc này đã xử lý xong thân phận giả, nghe thấy Đan Mặc nói liền trả lời:

【 Cậu yên tâm, ta là hệ thống độc thân vui vẻ, nếu cậu đi bán thân rồi thì còn vui vẻ gì nữa? Ta cũng dùng thân phận của mình đi vay thêm, gom được khoảng hai triệu tệ rồi. Đầu tư vào chứng khoán, vài hôm là có thể lãi gấp mấy lần. Xoay vòng vài lần sẽ đủ trả cả gốc lẫn lãi cho cậu. Còn tiền hoa hồng thì mỗi ngày cho cậu rút 10.000 tệ, chẳng phải là chia rồi sao? Lỗ thì chỉ có một nghìn tệ thôi. 】

Cái hệ thống này không những không đáng tin, mà còn keo kiệt nữa chứ.

【 Tôi tưởng mấy người là hệ thống thì không cần kiếm tiền cơ mà, nghe vậy đúng là mất mặt. 】

111 bực bội đáp:

【 Ta mới đến thế giới các cậu, không thể tự dưng tạo ra tiền được. Dù ta đã quét được không ít tài khoản ẩn danh vô chủ, nhưng chúng ta là hệ thống chính quy, sao có thể đi làm mấy chuyện ăn cắp ăn trộm chứ. 】

Nó liếc nhìn mấy tài khoản ẩn danh với số dư hàng chục tỷ, lại nhìn số tiền mình khổ cực vay được hai triệu, đúng là tốc độ trộm tiền thì nhanh hơn nhiều… Nhưng ký chủ không biết mà, cùng lắm sau này nó trả lãi lại là được. Dù sao thì chứng khoán trong nước tăng chậm, còn nước ngoài thì mới gọi là kiếm tiền nhanh.

Ngoài chứng khoán, còn có cả hợp đồng giao hàng kỳ hạn, đợi gom đủ vốn rồi còn có thể đầu tư vào mấy dự án dài hạn. Dù sao thì niềm vui duy nhất của hệ thống độc thân vui vẻ bọn họ chính là… kiếm tiền.

Tiếng “tư tư tư” cũng biến mất. Hệ thống lại lặn mất tăm.

 

---

Đan Mặc xem video một lát, thời gian đã gần 11 giờ trưa. Anh đứng dậy chuẩn bị đi căng-tin trong trường ăn cơm.

Căng-tin nằm ở phía bắc, còn ký túc xá ở phía nam, đi qua mất hơn mười phút. Nắng tháng sáu đã khá gay gắt, anh đi dọc con đường rợp bóng cây, chậm rãi tới trước cửa căng-tin.

Trước cửa, Ôn Dương Vũ đang đứng dưới bóng râm. Hắn đã đợi ở đây hơn mười phút. Đây đúng vào giờ tan học, thỉnh thoảng có thể thấy mấy sinh viên đeo balo đi vào ăn cơm.

Mọi người thấy Ôn Dương Vũ đang đứng chờ cũng chẳng lấy làm lạ. Ai nấy đều vội vàng đi thẳng vào căng-tin. Ở đại học, kiểu người chờ bạn thế này cũng chẳng hiếm.

Mãi đến khi Đan Mặc đến gần, vài ánh mắt mới liếc nhìn lại, còn có thể nghe thấy vài tiếng xì xào.

“Ôn học trưởng, đợi lâu chưa?”

Anh vừa mới ra khỏi phòng, giờ cũng chỉ mới 11:20, còn mười phút nữa mới đến giờ ăn, không biết Ôn Dương Vũ đã đứng chờ bao lâu rồi.

Ôn Dương Vũ thấy anh thì bước lên, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên sống mũi anh, ánh mắt dừng lại mấy giây rồi vội nói:

“Anh đã đặt một phòng nhỏ ở trên lầu, để anh dẫn em lên.”

Lầu hai căng-tin là mấy phòng riêng, chủ yếu để giáo viên mời khách ăn cơm. Giá cả không đắt, sinh viên thường lui tới cũng không ít.

Hai người đi vào, một luồng gió mát lập tức thổi tan cái nóng. Phòng sáu chỗ nhưng chỉ có hai người họ, hơi vắng vẻ. Đan Mặc kéo ghế ngồi xuống đối diện Ôn Dương Vũ.

Đồ ăn ở đây đắt hơn dưới lầu một chút nhưng vẫn rẻ hơn ăn ngoài. Ôn Dương Vũ gọi năm món: hai mặn, hai chay và một canh. Mấy món mặn với canh là múc từ nồi lớn dưới lầu, chỉ có món chay là xào mới.

Vậy nên đồ ăn được mang lên rất nhanh. Đan Mặc vừa ngồi chưa tới năm phút, toàn bộ đã bày đủ.

Giá cả không đắt nên Đan Mặc cũng không nói đến chuyện chia tiền, cầm đũa ăn chậm rãi. Không khí trong phòng khá yên tĩnh.

Ôn Dương Vũ chẳng ăn được bao nhiêu, thỉnh thoảng chỉ nhìn anh. Mấy lần muốn gắp thêm cho anh chút đồ ăn, lại sợ lố. Nghĩ đến việc chiều nay Đan Mặc sẽ rời trường, sau này có lẽ chẳng chủ động liên lạc, trong lòng hắn bỗng thấy hụt hẫng.

Rồi về sau Đan Mặc sẽ đi làm, gặp bao nhiêu người giỏi hơn mình… Biết đâu lại thích người khác.

“Đan học đệ, em đã xác định nơi làm việc sau tốt nghiệp chưa?” – Ôn Dương Vũ lên tiếng.

Đan Mặc nuốt miếng cơm, gật đầu.

Hiện tại đã trói định với hệ thống rồi, anh vẫn đang cân nhắc thêm. Nhưng trước khi hệ thống chưa kiếm được tiền, anh vẫn sẽ theo kế hoạch, vào viện thiết kế nơi ba mẹ anh đang làm:

“Là một viện thiết kế kiến trúc trong tỉnh, trước đó em cũng từng thực tập ở đó rồi.”

Khi thực tập, dù dựa vào mối quan hệ đi vào, nhưng năng lực của anh cũng không tệ, kiến thức nền chắc, thành tích trong thời gian thực tập rất tốt. Quan trọng là phần lớn người trong đó anh đều quen, thực tập xong thì họ nói luôn sau tốt nghiệp cứ đến làm.

So với những sinh viên chưa tìm được việc, anh đã may mắn hơn nhiều.

Viện thiết kế này tuy không hoàn toàn là doanh nghiệp nhà nước, nhưng cơ chế khá thoải mái. Tuy nhiên, ở đó toàn là người quen của ba mẹ anh, là hậu bối thì áp lực cũng không nhỏ.

“Cũng ổn, đúng chuyên ngành, mà lương kiến trúc sư cũng khá tốt.”

Ôn Dương Vũ đẩy mấy món mặn về phía anh: “Ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn đồ ở căng-tin thế này cũng khó.”

Đan Mặc gắp một miếng thịt, kẹp thêm cơm ăn cùng, vừa nhai vừa nói:

“Sau này nếu thèm, em vẫn có thể tìm học trưởng mà.”

Ôn Dương Vũ nghe vậy, khoé môi lập tức nhếch lên, ánh mắt nhìn anh đắm đuối, trong lòng chợt bừng sáng. Có khi nào hắn vẫn còn cơ hội?

Hắn liền gắp một miếng thịt ăn theo – hôm nay sao cơm ngọt thế.

“Vậy anh chờ em đến tìm đấy. Lần sau là em mời đó nha.” – Hắn tươi cười, ánh mắt không rời khỏi Đan Mặc.

 

---

Sau bữa trưa, Ôn Dương Vũ đưa anh về ký túc xá. Vì chiều còn có việc nên không tiện lên lầu cùng. Hắn lấy từ túi ra một món quà đưa qua:

“Đan học đệ, đây là quà tốt nghiệp anh tặng.”

Biết anh không hay nhận quà, Ôn Dương Vũ vội nói thêm:

“Không phải đồ quý giá gì đâu. Em vừa từ chối thẻ ngân hàng rồi, cái này thì nhận nhé?”

Thấy anh vẫn định từ chối, Ôn Dương Vũ hơi nhíu mày:

“Không lẽ em định từ chối anh hai lần trong một ngày sao? Nể mặt anh một chút đi. Nếu ngại thì sau này thường xuyên trò chuyện với anh là được.”

Hắn đưa quà với ánh mắt kiên quyết, một bộ em không nhận thì anh không đi, khiến Đan Mặc đành phải nhận lấy. Dù sao hiện tại anh cũng chỉ còn 135 tệ, sau này có tiền thì mua đồ đáp lễ là được.

Thấy anh nhận lấy, tim Ôn Dương Vũ như được lấp đầy. Vốn định lái xe đưa anh ra ga, nhưng chiều còn việc, đành từ bỏ.

“Đan học đệ, nhớ thường xuyên liên lạc nhé.” – Hắn cười, nhìn anh đi vào ký túc xá rồi mới rời đi, chậm rãi mà lưu luyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play