Trịnh Tự Thanh thích phu lang đã có chủ, mê cái khí chất chín muồi và nhã nhặn mà một người phu lang mang lại, thứ cảm giác mà những nam tử tuổi choai choai chưa từng đem đến cho nàng ta.
Nhưng Trịnh Tự Thanh vẫn tự nhận mình khác với lũ ăn chơi trác táng ngoài kia. Có lẽ là ảnh hưởng từ sự dạy dỗ của mẫu thân, nàng tự cho mình có đạo đức. Ít ra là sẽ không vì thấy một phu quân xinh đẹp mà lao lên hôn hít, hay lập tức giở mấy trò cưỡng ép đê tiện như bao kẻ khác.
Nàng ta thích phu, nhưng không đến mức muốn chuốc họa vào thân. Phần lớn thời gian nàng ta đều chọn cách dò hỏi ý kiến của hai bên. Nếu thê chủ người ta đồng ý, vậy thì còn gì bằng, nàng ta sẵn sàng chi thêm chút lợi lộc. Nếu không đồng ý, cũng chẳng sao, đời còn dài, người còn nhiều, không có người này thì có người khác.
Nhưng nếu gặp phải một phu cực phẩm như lần này, dù có thế nào nàng ta cũng không nỡ buông tay. Thế là, Trịnh Tự Thanh liền lôi tổ mẫu mình ra.
Tổ mẫu nàng ta là Thứ sử Giang Châu, hùng cứ một phương, nói trắng ra là hoàng đế ở địa phương, chẳng ai dám cao giọng với bà. Mỗi lần nhắc tới tổ mẫu, chuyện của nàng ta đều xuôi chèo mát mái. Cùng lắm là có vài người chết, không đáng bận tâm.
Dạo gần đây, tổ mẫu nàng ta có dặn dò phải hành sự kín đáo, nói trong kinh vừa phái khâm sai về tuần tra. Trịnh Tự Thanh cũng đã ngoan ngoãn ép thấp giọng điệu, thu lại đuôi cáo, nhưng hôm nay… nàng ta thực sự nhịn không nổi mà định ỷ thế hiếp người lần nữa.
Chỉ trách, vị phu lang kia quá đỗi mê người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT