Một lúc lâu sau, Lăng Gia Trạch cuối cùng cũng mở lời: “ Ông ta... Vẫn còn sống chứ?”
“Còn sống. Cả nhà ông ta đã rời khỏi thành phố và hiện đang ở trong căn cứ. Trước lúc cậu rời đi, cậu vẫn còn thấy ông ta vài lần.”
Xét đến tâm trạng của đứa cháu trai mình, dù trong lòng Thẩm Bình còn vướng mắc với người anh rể cũ đó nhưng vẫn dành một phần quan tâm. Mặc dù ông ấy không chủ động giúp đỡ, nhưng chí ít cũng không để ông ta chết, ít nhất là không để xảy ra chuyện gì trước khi Lăng Gia Trạch đưa ra quyết định.
“Ồ.” Lăng Gia Trạch đáp lại một tiếng lạnh nhạt, rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “Cậu nhỏ về căn cứ chắc sẽ rất bận rộn, chi bằng nhân lúc hôm nay còn thời gian rảnh, hãy nói sơ qua cho bọn con về tình hình căn cứ ở thành phố B đi?”
Thẩm Bình thở dài, biết rõ Lăng Gia Trạch không định tiếp tục nhắc đến chuyện của cha cậu, nên đành thuận theo: “Trước tận thế thành phố B vốn đã đông người, sau khi tận thế xảy ra, do địa vị quan trọng trước đó, có rất nhiều người sống sót đổ về đây. Để dễ dàng quản lý, căn cứ đã thiết lập các trạm kiểm soát tại vài cổng lớn. Mai mốt hai đứa theo cậu vào căn cứ sẽ đi theo lối đặc biệt, không cần phải xếp hàng dài. Nhưng vì là lần đầu tiên vào căn cứ, nên vẫn phải đăng ký thông tin cá nhân. Quá trình đăng ký cũng không rắc rối, chỉ hỏi một số thông tin cơ bản như họ tên, giới tính, tuổi, nghề nghiệp trước tận thế và dị năng nếu có. Hai đứa đều là dị năng giả, nên không cần phải kiểm tra sức khỏe hay cách ly, làm thẻ căn cước cũng sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Nghe đến việc không cần kiểm tra cách ly, cả Diệp Hiên lẫn Lăng Gia Trạch đều thở phào nhẹ nhõm. Dù trên đường đến đây chưa vào căn cứ nào, nhưng họ đã nghe nói ở nhiều nơi khác, người ta phải cởi bỏ toàn bộ quần áo để kiểm tra xem trên người có vết thương không, rồi mới cách ly một thời gian trước khi được vào. Tuy hai người không sợ bị phát hiện điều gì bất thường, nhưng việc bị nhìn chằm chằm trong tình trạng trần trụi chắc chắn khiến họ không thoải mái. Cho nên việc căn cứ ở thành phố B miễn kiểm tra cho dị năng giả là một tin rất đáng mừng.
“Trong căn cứ có hai khu vực náo nhiệt nhất. Một là đại sảnh phân phát nhiệm vụ cho người sống sót, mỗi ngày có vô số người đến nhận và giao nhiệm vụ, đủ kiểu người từ khắp nơi tụ họp. Hai đứa chắc không làm nhiệm vụ được, nhưng đến đó tham quan một chút cũng tốt. Khu vực thứ hai là nơi giao dịch, cái gì cũng có thể mua bán, nếu thiếu thứ gì thì cứ mang đồ ăn tới là sẽ tìm được người bán.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play