Sau khi Diệp Hiên xào xong sốt thịt băm và tắt máy hút mùi, anh mới phát hiện đám người ngoài cửa vẫn chưa chịu rời đi. Anh nghiêng người nhìn ra thì thấy cửa nhà đang mở toang, bên ngoài có một nhóm người lớn tiếng nói chuyện không ngớt, còn Lăng Gia Trạch thì đứng lặng ở cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn họ. 
Vì nhà bếp quá ồn nên trước đó Diệp Hiên không nghe rõ họ nói gì. Anh đặt mì vào nồi nước sôi, tháo tạp dề rồi bước đến bên cạnh Lăng Gia Trạch, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?” 
Lăng Gia Trạch nghe giọng anh thì giật mình, mãi mới lấy lại tinh thần, mặt hơi u ám, cậu chỉ đáp: “Không có gì.” 
Diệp Hiên lập tức thấy thái độ của cậu bất thường, nhưng không hỏi thêm ngay lúc có người ngoài. Thay vào đó, anh quay sang nhìn nhóm người đang ồn ào kia và hỏi: “Các người muốn làm gì vậy?” 
Mã Sâm vốn từng kinh doanh, sự nhạy cảm vẫn còn. Nhìn thấy rõ người nắm quyền quyết định là Diệp Hiên, lại thấy anh có gương mặt quá dễ nói chuyện, ông ta lập tức bỏ qua chuyện ép con gái, vội vàng giải thích: “Chúng tôi sống cạnh nhà các cậu, người trong nhà đông lắm. Mấy hôm trước căn cứ có phát lương thực nhưng chúng tôi ăn sạch rồi. Giờ muốn qua mượn chút đồ để vượt qua giai đoạn khó khăn. Cậu xem, người lớn nhịn đói vài bữa không sao, nhưng trẻ con thì chịu không nổi nên mới mặt dày đến nhờ vả.” 
Cô vợ bé bên cạnh lập tức chan vào, nghẹn ngào nói: “Con trai tôi còn nhỏ, từ lúc tận thế bắt đầu cứ ăn bữa đói bữa no nên đường ruột tổn thương lắm. Dạo gần đây toàn ăn linh tinh… Hôm nay nó đau bụng quá, tôi làm mẹ mà…” 
Nói đến cuối câu, mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng như thể chỉ cần thêm một câu nữa là sẽ bật khóc ngay. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play