Diệp Hiên và Lăng Gia Trạch không phải kiểu người hay trì hoãn. Khi đã quyết định rời khỏi căn cứ để đi về phía Bắc, họ cũng không chần chừ thêm. Ngay đêm hôm đó, Diệp Hiên đã dựa vào những tấm bản đồ trong tay cùng ký ức từ đời trước để vạch ra một lộ trình khả thi, còn Lăng Gia Trạch thì sáng hôm sau đã đến gặp Trung tá Lý để từ biệt, thông báo rằng hai người sẽ rời căn cứ vào sáng mai.
Tuy Trung tá Lý có chút tiếc nuối, nhưng đúng là ông ấy không thể điều thêm người. Thấy Lăng Gia Trạch kiên quyết nói không cần hộ tống, ông ấy chỉ có thể tặng chút vật phẩm thể hiện thành ý, mong rằng sau khi cậu ấm này đoàn tụ với gia đình, sẽ nhớ đến người từng giúp đỡ mình.
Sau khi từ biệt, Lăng Gia Trạch bước ra khỏi trung tâm người sống sót thì thấy Diệp Hiên đang chờ bên ngoài, liền nhanh chân bước tới, hỏi: “Anh ra đây làm gì vậy? Chẳng phải đã bảo cứ ngủ thêm chút nữa sao?”
Tối qua Diệp Hiên nghiên cứu bản đồ đến nửa đêm, mà Lăng Gia Trạch cũng không giúp được gì nhiều nên đã nhận trách nhiệm gặp Trung tá Lý sáng nay. Khi rời giường, cậu cố gắng đi lại nhẹ nhàng nhất có thể để tránh làm Diệp Hiên thức giấc.
Lăng Gia Trạch vừa ra ngoài chưa được bao lâu, Diệp Hiên đã xuất hiện ở đây, tính ra thì thời gian hai người ra khỏi nhà cũng không cách nhau mấy, rõ ràng là anh không ngủ bù.
“Trời vừa sáng là tôi tự tỉnh dậy rồi, quen giấc mất rồi, khó mà đổi được. Tối nay ngủ sớm là ổn thôi.” Diệp Hiên đưa bánh sandwich và bình giữ nhiệt trên tay cho Lăng Gia Trạch: “Lúc ra ngoài thấy cậu chưa nhóm lửa, nên mang cho cậu chút đồ ăn. Ăn tạm đi, trưa về tôi nấu cơm cho.”
Lăng Gia Trạch nhận lấy, uống một ngụm trà sữa nóng trong bình giữ nhiệt, cảm thấy cả người như được sưởi ấm. Cậu vô thức nheo mắt lại, trông chẳng khác gì một chú mèo lười biếng đang thư giãn: “Chúng ta không về nhà luôn sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT