Ngày sáu tháng Mười, không thích hợp làm gì cả.
Nói ra thì thật kỳ lạ, bình thường Diệp Hiên đều ngủ đến bảy tám giờ mới từ từ tỉnh dậy, nhưng hôm nay không biết có phải vì trong lòng có chuyện hay không, mà mới năm giờ rưỡi, trước cả khi chuông báo thức vang lên là anh đã tự tỉnh.
Vẫn còn sớm so với thời gian dự kiến ra ngoài, Diệp Hiên cũng không vội rời giường, mà lấy ra từ không gian một chiếc nhẫn có màu bạc xen lẫn xanh lục.
Chiếc nhẫn này rộng khoảng nửa centimet, chất liệu đặc biệt, không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, lại càng không phải kim loại như đồng hay sắt. Nhìn sơ qua thì ngoài hoa văn hơi hiếm gặp ra, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có cảm giác hoa văn trên đó đang từ từ chuyển động, như thể đây không phải vật chết được rèn đúc, mà là một dòng sông bị phong ấn bên ngoài nhưng vẫn chảy bên trong.
Diệp Hiên giơ chiếc nhẫn lên, anh nhìn qua vòng tròn nhỏ ấy vài giây, ngắm vầng trăng khuyết mờ dần vì mặt trời sắp lên, và những bông tuyết nhỏ đang bay lơ lửng trên không, rồi từ từ truyền dị năng vào chiếc nhẫn.
Trên thế giới này, ngoài tinh hạch ra, không có bất kỳ vật chất nào có thể chứa đựng dị năng, đó là điều ai cũng biết. Ngay cả tinh hạch, cũng chỉ có thể làm vật chứa năng lượng ban đầu, sau khi rút năng lượng ra thì sẽ hóa thành tro bụi, không thể tái sử dụng – cũng là điều ai cũng biết.
Nhưng Diệp Hiên – người đã sống hai đời, quá quen thuộc với tinh hạch và dị năng lại như thể không biết những điều đó, khóe môi khẽ nhếch, tự mình làm một việc rõ ràng là không thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT