Phương Dực ngẩn người trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong lời nói của Ngải Hân. Khóe môi cậu cong lên một nụ cười tinh quái: “Nếu tỏ tình lại lần nữa, cậu sẽ nhận lời sao?”
Ngải Hân khựng lại. Mãi một lúc lâu, cô mới chậm rãi nhận thức được mình vừa lỡ miệng nói gì. Một câu buột miệng ra không đầu không đuôi, nghe thế nào cũng giống như đang giục người ta mau tỏ tình vậy.
Ngải Hân thấy mặt mình nóng ran. Kể từ khi lớn lên, cô chưa từng cảm thấy mất mặt đến vậy. Mặc dù kinh nghiệm tình trường chẳng có, nhưng kinh nghiệm được người ta theo đuổi thì lại không thiếu. Vậy mà lại có thể nói ra một câu như thế? Thật sự chẳng giống phong cách thường ngày của cô chút nào.
Lông mày Ngải Hân run lên, ánh mắt chẳng dám nhìn thẳng. Cô đột nhiên cảm thấy hơi nóng, chẳng lẽ điều hòa mở chưa đủ thấp sao?
Nhưng lời đã lỡ nói ra, chẳng thể rút lại được. Ngải Hân hắng giọng, ngẩng cao đầu, làm bộ điềm tĩnh: “Cũng chưa thể nói trước được, còn phải xem thành ý của cậu thế nào.”
“Ồ, vậy à,” Phương Dực vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, “Vậy thì tớ phải suy nghĩ kỹ mới được.”
Ngải Hân: “???”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT