Ngải Hân nghe xong một tiết học của Phạm Lương Châu, mãi cho đến khi bên kia bắt đầu kiểm tra mới tắt video, đeo bịt mắt nghỉ ngơi.
Sau khi cô bắt đầu nghỉ, Liễu Dao cũng tắt laptop. Tiếp theo giống như hiệu ứng domino, Chu Văn Đào thấy Liễu Dao cuối cùng cũng không viết luận văn nữa, thở phào nhẹ nhõm, anh cũng đeo bịt mắt và tai nghe, tính ngủ một giấc. Chuyến bay lần này kéo dài hơn hai mươi tiếng, còn phải quá cảnh một lần. Khi đến Ma Rốc, giờ địa phương đã là hơn 10 giờ tối. Tổ chương trình sắp xếp họ nghỉ tại một khách sạn.
Ngay cả ở khách sạn, trong phòng cũng đã đặt camera. Đúng là trừ phòng vệ sinh, mọi hoạt động của họ đều được ghi hình dưới ống kính. Trần Vũ và Chu Văn Đào ở cùng một phòng, còn Ngải Hân thì ở chung với Liễu Dao.
Ban đầu, ai cũng tưởng tới khách sạn thì có thể nghỉ ngơi nhẹ nhõm một chút, nhưng khi Liễu Dao chào tạm biệt VJ, quay đầu lại liền thấy camera trong phòng, sắc mặt cô liền cứng lại. Cô kéo Ngải Hân lại, cười khổ hỏi: "Không phải chứ, ngay cả lúc ngủ cũng bị quay à?"
Ngải Hân liếc mắt nhìn camera, “Xem ra là vậy thật.”
Liễu Dao liền tỏ vẻ thoải mái cười rộ lên: "Chỉ mong lúc tôi ngủ đừng ngáy." 
Một câu nói rất hài hước. Xem ra cô ấy lại lập tức khôi phục trạng thái làm việc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play