Khuôn mặt Hoan Hỉ cứng đờ của Âm vật, nhìn thấy Từ Phượng Niên quỳ gối, ngồi xổm ở trên mặt sông, vỗ một chưởng vào mặt nước, lao về hướng bờ bên kia, âm vật lập tức truy kích, nhanh mạnh hơn nhiều so với Từ Phượng Niên đang trốn chạy, cách mặt sông chỉ có khoảng cách hai trượng, chiếc áo choàng đỏ chói của âm vật, phát ra vài tiếng phốc phốc phốc gần như lặng lẽ không thể nghe thấy.
Nhưng nó vẫn dùng bốn tay bám chặt vào đầu lâu cùng hai tay của Từ Phượng Niên, lúc muốn phát lực xé rách, Từ Phượng Niên nhìn gương mặt Hoan hỉ cách mình vài thước, dồn khí toàn thân, mang theo âm vật hạ xuống trong mặt sông đục ngầu, ngay khi vào sông, trừ Kim Lũ Triều Lộ song kiếm vừa rồi, không quan tâm để lộ dấu vết gì hay không, mười thanh phi kiếm còn lại đồng loạt ra khỏi tay áo, không chỉ như thế, còn vận dụng Đại Hoàng Đình hải thị thận lâu hộ thể, còn học theo chiêu Khởi Thuỷ Thiên Kiếm như Lạc Dương đã dùng ở cổng thành Đôn Hoàng, rút nước làm kiếm, kiếm khí Cổn Long Bích, tuôn về phía khuôn mặt cực kỳ đáng ghét của âm vật, trừ cái đó ra, còn cả chiêu tiên nhân phủ đỉnh phối hợp sáo phách, không quan tâm, đập loạn âm vật, cũng may là chỗ ẩn náu gần đáy sông, nếu tại lục địa, loại thủ pháp đánh nhau thấp kém kịch liệt như lưu manh, thật sự là mất mặt xấu hổ, chiêu thức không ra gì, uy lực không hề tầm thường, âm vật kia rõ ràng chịu mấy thế phủ đỉnh có thể phá bia, một người một quái hoàn toàn chạy vào đáy sông, vài tảng đá ngầm lởm chởm bị cả hai đạp nát hoặc đụng nát, giống hệt Cộng Công phá núi.
Đại khái là Từ Phượng Niên thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, quái vật kia lại không thông minh cho lắm, trong lúc nhất thời lại bị Từ Phượng Niên nắm thế chủ động, không thể tránh thoát, Từ Phượng Niên bị thương không nặng, nước sông đục ngầu, Từ Phượng Niên cũng thấy không rõ là mặt Hoan Hỉ hay là mặt đau xót, có tu vi Đại Hoàng Đình cùng thể phách đại kim cương chèo chống, khí này đến khí khác, khí khí lên đỉnh cao, tuần hoàn không thôi, lần ra tay này, đánh thật thoải mái.
Mọi người trên bờ có những biểu cảm khác nhau, nhưng đều dọc theo bờ sông chạy nhanh về hướng hạ du, sắc mặt của Hách Liên Vũ Uy xanh đen, trước trừng mắt nhìn Chủng Thần Thông, cũng không để ý việc tên này không tỏ thái độ rõ ràng, cố vắt óc suy nghĩ, nghĩ cách để cứu Từ Phượng Niên, chưa nói chuyện tiểu tử này có thân phận mẫn cảm, không có lý do gì chỉ vì giao tình trong khoảng thời gian này, Hách Liên Vũ Uy không nỡ hắn vô duyên vô cớ chết ở trong sông dài, hơn nữa, một khi Từ Phượng Niên chết ở trước mắt lão, lỡ như Từ thọt phát tác cơn điên, thật cho rằng Bắc Lương thiết kỵ không dám giẫm đạp đến Tây Hà Châu hay sao? Tướng quân trên lưng ngựa lập được quân công, cũng phải có giác ngộ tướng quân chết trên lưng ngựa, Hách Liên Vũ Uy không sợ đánh trận, thậm chí không sợ cái gì sinh linh đồ thán, nhưng lão nhân cũng chỉ nghĩ một ngày nào đó có thể đối mặt với Cố Kiếm Đường, không hy vọng đối địch với Nhân Đồ sa trường có ân cứu mạng.
Nơi xa có mười mấy thân vệ Trì Tiết Lệnh tinh nhuệ cưỡi ngựa sẵn sàng chờ lệnh, lúc âm vật đột ngột ra tay đánh thương người, lập tức phi nhanh về hướng Hách Liên Vũ Uy, lão nhân trầm giọng ra lệnh, điều động một ngàn Khống Bích quân tinh nhuệ đang chặn sông đến đây trợ trận.
Hách Liên Vũ Uy vốn là khách khanh trong mộ công chúa thiên về đại niệm đầu, cũng không sợ xung đột trực diện với nhất mạch tiểu niệm đầu kia, dám hành hung ở trước mắt của lão tử, thật cho rằng Khống Bích quân vô dụng sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT