So với hoàng cung trong thành Thái An giống như thiên cung trên chín tầng trời, Cung thành của Bắc Mãng thực sự giống như nhà trẻ, không đủ để hoạn quan đi dạo vài vòng giải sầu.
Đại thái giám Tôn Đinh Thịnh mỗi lần đứng ở vị trí nhô cao quan sát hoàng cung, đều sẽ cảm thấy một chút tiếc nuối, thân phận của y tương đương với Hàn Điêu Tự, nhưng Bắc Mãng vương đình không chuộng hoạn quan trong, Cung thành tính ra chỉ có hơn ba ngàn, còn không nhiều bằng nam triều, điều này làm cho Tôn Đinh Thịnh rất phiền muộn.
Nữ đế đột ngột thay đổi hành trình, hủy bỏ ngự giá đi nam triều dò xét, khiến cho Tôn Đinh Thịnh không dễ gì xuất cung xả hơi thầm căm tức, chẳng qua ngày hôm nay y bí mật chờ ở cửa cung, thấy rồi lão Nho đeo rương sách cùng nam tử đeo kiếm, sau khi đoán được thân phận, nhịn không được hít vào một hơi lạnh, sau đó chỉ cảm thấy vinh hạnh lớn lao phủ xuống, nụ cười trở nên thật lòng kính cẩn, cũng không dám nói nhiều một câu, yên lặng dẫn hai người đi vào trong cung.
Chưa từng nghĩ vẫn là vị quý khách kia chủ động mở miệng bắt chuyện thân thiện, "Tôn tổng quản, thân thể và gân vẫn tốt chứ?"
Tôn Đinh Thịnh được hỏi thăm mà kinh sợ, y chỉ từng gặp lão nhân một lần vào mười mấy năm trước, lúc đó chính mình vẫn chỉ là hoạn quan mới vào nắm giữ chức vụ quan trọng, huống hồ hoạn quan của Bắc Mãng vốn không có quyền hành đáng kể, nào dám hy vọng xa vời được vị lão nhân này nhớ mặt, chớ đừng nhắc tới nhớ họ.
Tôn Đinh Thịnh vẫn cực kỳ cẩn thận đi ở phía trước, y chỉ có thể thu hẹp khoảng cách nửa bước rồi vội vã khom lưng sâu thêm vài phần, nhẹ giọng cười nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play