Kinh thành càng ngày càng không dễ sống, không riêng gì người làm ăn từ nơi khác tới than thở như thế, ngay cả quan lại ở kinh thành cũng buồn bã nhéo đứt mấy cọng râu.
Trong 20 năm đầu của bản triều, mỗi mẫu đất ở thành Thái An da chỉ có giá 600 lượng bạc ròng, hiện giờ vẫn là bạc quý đồng rẻ, đã tăng lên đến mức giá khủng khiếp mỗi mẫu 2500 lượng, thảo nào môn hạ tỉnh tả bộc xạ Tôn Hi Tế cho rằng tấc đất tấc vàng.
Một toà tiểu viện, mặc dù ở tít ngoài rìa kinh thành, cũng có giá cả tới gần ngàn lượng, đám sĩ tử vào kinh dự thi đều không ngừng kêu khổ, cũng may có đồng hương hội quán càng ngày càng hưng thịnh, mới giúp cho đại đa số người đọc sách xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch không rơi vào bước đường cùng.
Hơn nữa còn có chùa chiền cho thuê, người đọc sách bình thường cũng trả nổi tiền thuê, mới không có tiếng oán than dậy đất, chỉ có những đại văn hào không có danh dự không có vàng bạc, cả đời không có tiền mua chỗ ở tại kinh thành, sẽ thường viết vài bài thơ tự trào phúng chính mình, vừa có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng, lại có thể tranh thủ sự đồng cảm từ học trò nghèo, một công đôi việc.
Một ít hội quán của hàn lâm, thường treo lên chiêu bài đất lành dành cho tiến sĩ với giá thuê ngàn văn một ngày, phong thuỷ bảo địa này, đều là cung không đủ cầu.
Kinh thành tổng cộng có 600 hội quán lớn nhỏ, đại đa số nằm cạnh nhau, ở đông nam thành Thái An, mỗi lần khoa cử đều vô cùng náo nhiệt, người không phong lưu uổng thiếu niên, các hội quán này phục vụ cả thức ăn lẫn gái đẹp, tửu lâu cũng chả khác gì thanh lâu, lúc đầu sĩ tử đi thi còn lo lắng lạ đất lạ quê người, nói giọng quê hương bị dân bản xứ kinh thành khinh thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT