Tiến gần nơi phồn hoa, dịch đạo cũng rộng hơn, Từ Phượng Niên cùng với cô gái trông hốc hác nghỉ tạm ở một trấn nhỏ không có tường thành che chắn, còn cách châu thành ba ngày lộ trình.
Giải thích, dịch đạo là đường chuyển thư tín, đường chuyển công văn thư tín thời xưa, dọc hai bên đường có xây dựng những trạm dịch.
Hết giải thích.
Nàng mặc bộ đồ văn sĩ của Từ Phượng Niên, trông hơi rộng thùng thình, bốn vết sẹo trên mặt bắt đầu kết vẩy, vạn hạnh trong bất hạnh, vì không để lộ sơ hở, làm cho thương thế của nàng đồng bộ với thời điểm Chủng Quế bỏ mạng, đã bôi lên dược cao, chầm chậm tăng tốc độ chữa lành vết thương.
Chỉ là bão cát trên đại mạc quá rát, sau khi quất vào mặt, dù cho quấn khăn trùm đầu, để bảo vệ khuôn mặt không còn thanh tú nữa, mấy ngày hôm trước hai má nàng còn máu thịt be bét, đau như có dằm trong tim, song vậy vẫn dễ chịu hơn dùng dao găm rạch mặt, nàng không hề khóc, Từ Phượng Niên cũng chưa từng mở lời an ủi, hai người trầm mặc, nhưng Lục Trầm thỉnh thoảng sẽ chủ động hỏi một vài chuyện giang hồ, Từ Phượng Niên cũng có sao nói vậy, dùng ngôn từ lạnh lùng nghiêm túc, có lẽ là sợ chọc cười nàng, lại khiến nàng chịu đau đớn.
Từ Phượng Niên cùng nàng vừa vào thành, sắc trời chợt thay đổi, mây đen che khuất mặt trời, rõ ràng đang buổi ban trưa, lại âm u đen kịt như buổi đêm, một trận bão cát kéo đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT