Từ Phượng Niên nhìn thấy tên nam tử kiêu căng kia bị đánh nhừ tử, sau một lúc hồi quang phản chiếu, tinh khí thần đều bắt đầu tan rã, xem ra nếu không chữa trị kịp thời thì chết chắc.
Hắn nhíu mày, đành phải bước ra khỏi gò đất, để lộ bản than, còn phải giả vờ gặp chuyện bất bình, chạy về phía đôi nam nữ, cố lộ vẻ vô cùng sợ hãi và căng thẳng.
Đôi mắt của công tử ca vốn đã đục ngầu, sau khi nhìn thấy Từ Phượng Niên lộ ra ánh sáng, sau khi không phát hiện sơ hở mới khôi phục vẻ mặt chết lặng, nhưng một tay nhẹ nhàng khoác lên xích sắt.
Từ Phượng Niên ngồi xổm ở trước người bọn họ, tháo xuống rương sách, xoay người đưa lưng về phía đôi nam nữ đã sống sót qua đại nạn, nam tử dường như đang đấu tranh quyết liệt với suy nghĩ của mình, rốt cục có nên lấy xích sắt làm binh khí, đánh chết tên khách qua đường tốt bụng này không.
Từ Phượng Niên làm như thể hoàn toàn không biết gì cả, chỉ vội vã lấy ra một bình sứ mang từ thành Đôn Hoàng từ trong rương sách, bên trong chứa một loại dược cao đen như mực, loại dược cao có thể nối gân liền xương sinh thịt vô danh, cao như dầu trộn với nước, rất dính, miệng bình úp xuống, cũng không hề chảy mạnh ra, mà lại chảy xuống từ từ như giọt nước rơi trên lá sen, chậm rãi nhỏ giọt, tên con ông cháu cha vẫn thờ ơ, nhìn vết thương ở hai tay hai chân được nhỏ lên dược cao màu đen, lạnh thấu xương, cảm thấy rất thoải mái.
Vì biết giá trị của dược cao, nên trong lòng gã càng thêm chấn động, tên xa lạ chỉ có thể móc ra mấy văn tiền mua bí kíp giả, làm sao có được bình dược cao đáng giá một trăm hai trăm lạng vàng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play